Chương 30: (Vô Đề)

Bầu không khí trong phòng khách như thể đông cứng lại trong giây lát.

Chiếc máy lạnh đang mở chỉ phát ra tiếng vù vù, rất rõ ràng trong bầu không khí tĩnh lặng, nhưng lại không thổi ra hơi nóng đủ để xoa dịu cái lạnh buốt. Thậm chí Yến Thu còn tưởng rằng nó hỏng mất rồi.

Thà thử đi sửa máy lạnh còn hơn là ngồi trên ghế sofa trong sự im lặng, mỗi người một tâm sự.

Cô đang định đứng dậy thì Yến Trọng Bắc cất lời: "Dạo này ở nhà bà nội sống thế nào?"

Yến Thu đành tiếp tục ngồi, đáp lại một cách hờ hững, "Cũng ổn ạ."

Sắc mặt Lương Tố lạnh lùng: "Đã quen với trường lớp chưa?"

"Cũng tạm được."

Không cần phải nói nhiều, cô biết Lương Tố muốn biết không phải chuyện này.

"Thành tích học tập thì sao?"

Quả nhiên, bà Lương không vòng vo, thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề.

Yến Thu thầm nghĩ, không kìm được tưởng tượng ra dáng vẻ của bà trong các cuộc đàm phán thương mại. Nếu Lương Tố không phải là mẹ mình, có lẽ cô còn ngưỡng mộ bà nữa.

Bà đặt tay lên đùi, nhắc lại chuyện cũ: "Chính con nói việc chuyển trường sẽ tốt cho cảm xúc và học tập, nên mẹ mới làm thủ tục chuyển trường cho con. Nếu kết quả không như kỳ vọng, có lẽ mẹ phải xem xét lại lựa chọn này."

Yến Trọng Bắc nhíu mày không đồng tình, nhưng không nói gì, chỉ uống một ngụm nước.

Yến Thu nhếch môi, không muốn nói nhiều với bà, lấy ra một bảng điểm học kỳ từ trong cặp.

Ánh mắt Lương Tố lướt qua nhanh chóng các điểm số của năm, sáu kỳ thi lớn trên bảng điểm, hạng nhất toàn khối toàn trường, vẻ mặt có chút dịu lại, nhưng vẫn mang chút không đồng tình. "Xem ra cũng không tệ nhỉ."

"Nhưng con phải biết, trường nhỏ ở nơi hẻo lánh mà đứng nhất cũng chẳng có gì to tát."

Chậc. Không biết lão Chu sẽ có biểu cảm gì khi nghe ngôi trường mà ông tự hào, một trong những trường top đầu toàn tỉnh, bị gọi là "trường nhỏ ở nơi hẻo lánh" nhỉ.

Cô đoán chắc Lương Tố sắp khuyên cô đi du học. 

Cô nhếch mép cười mỉa mai, cảm thấy có lẽ cô đã học được ba phần tinh hoa từ cậu thiếu gia Tưởng, "Đi du học tốt lắm hả?" 

"Vậy mẹ tự đi đi, đâu ai cấm. Cớ gì phải bắt ép hết người này đến người khác phải đi?" 

"Con!"

Lương Tố thở hổn hển, tức giận nhưng không nói nên lời.

Yến Trọng Bắc đặt cốc trà xuống: "Hai mẹ con có thôi đi không? Gặp nhau là cãi nhau, còn muốn ăn Tết nữa không?"

Như một vị cứu tinh, chuông cửa vang lên. 

Yến Thu đứng dậy đi mở cửa.

"Ôi! Thu Thu xinh quá, lâu quá không gặp con!"

Cô họ bước vào lập tức ôm cô thật chặt, cười rạng rỡ.

Hai cậu em họ đồng loạt đưa quà, mỗi người cầm một hộp nhỏ đỏ thắt nơ.

Chú xoa đầu Yến Thu: "Đã lì xì trước cho hai đứa nó rồi, đây này, hôm nay đi mua sắm chúng nó đã ra ngoài mua quà cho con đấy."

Yến Thu cũng xoa đầu cậu em út. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!