Chương 27: (Vô Đề)

Bên ngoài lều, những dây đèn hình ngôi sao nhấp nháy lấp lánh. Dưới bầu trời đêm căng rộng, một chiếc bàn nhỏ và vài chiếc ghế được bày sẵn, trên bàn đặt mấy chai nước trái cây. Trong ô vuông nhỏ xếp bằng những viên gạch, bên trong một nhóm lửa được tạo ra từ cành khô và lá rụng đang cháy rực.

Trời đêm quang đãng, không một gợn mây.

"Wow, nhiều sao quá đi mất." Tống Gia Kỳ ngẩng đầu kinh ngạc.

Yến Thu kéo ghế xoay ngược lại, hai chân vắt sang hai bên, hai tay gác lên lưng ghế, cằm tì lên khuỷu tay ngước nhìn bầu trời.

Tưởng Kinh Hàn thì cúi người chăm chú điều chỉnh chiếc kính thiên văn đang đặt đứng của mình.

Đỗ Phi Vũ quay quanh cái máy cao ngang nửa người, tặc lưỡi trầm trồ, còn đưa tay sờ thử vài cái: "Trời ơi, cái này chắc mấy chục triệu quá, cái ống kính này còn to hơn cả đầu tớ."

Tưởng Kinh Hàn không thèm nhìn cậu ta: "Vậy chắc đầu cậu to hơn."

"Xì, cái sở thích này của mày tốn tiền thế, mẹ mày đồng ý không?"

Tưởng Kinh Hàn cúi đầu điều chỉnh vị trí và thông số, một lúc lâu sau mới thờ ơ đáp: "Tớ tự mua."

Đỗ Phi Vũ hít vào một hơi: "Ghê nha. Cái này xài sao vậy?"

"Celestron NexStar 8SE, chủ yếu giá trị của nó nằm ở hệ thống tìm sao, có thể tự động căn chỉnh"

Tưởng Kinh Hàn vừa nói vừa thao tác, đầu ống kính bắt đầu tự động di chuyển, Đỗ Phi Vũ nhìn mà xuýt xoa không ngớt: "Cái này ngầu quá trời ngầu."

Tưởng Kinh Hàn liếc nhìn người bên cạnh.

Cô gái đứng trước dãy núi trùng điệp và bầu trời sao mênh mang, dáng người cao gầy, mảnh mai như ẩn chứa sức sống đang vươn lên. Cô chắp tay sau lưng, đầu hơi ngẩng, mái tóc dài bị gió thổi tung để lộ gương mặt nghiêng trắng trẻo, không tì vết đẹp đến nao lòng.

Tưởng Kinh Hàn đứng thẳng dậy: "Cậu xem trước đi."

Đỗ Phi Vũ vội vàng gật đầu lia lịa.

Bầu trời đêm quang đãng, vầng trăng lưỡi liềm treo cao, cũng chẳng rực rỡ bằng muôn ngôi sao lấp lánh.

Vô số ngôi sao như những điểm sáng đính trên tấm màn xanh thẫm, phía dưới là lớp lớp thung lũng sâu hun hút càng khiến khoảng cách thêm xa vời. Cách nhau bằng những đơn vị thời gian và không gian khổng lồ, chúng vẫn lặng lẽ tỏa sáng, lấp lánh vĩnh hằng.

Tưởng Kinh Hàn bước đến bên cô.

Áo khoác đen của chàng thiếu niên bị gió núi thổi căng ra phía sau, gió lạnh thấu xương lùa vào cổ, vậy mà cậu chẳng để tâm, hai tay đút túi, dáng đứng vừa thẳng vừa tùy ý.

"Những ký ức về sao và bầu trời đêm của tôi đều là mùa hè, không ngờ đêm mùa đông cũng đẹp đến vậy." Yến Thu nghiêng đầu ra hiệu.

Tưởng Kinh Hàn đặt tay lên lan can, mười ngón đan vào nhau: "Vào mùa đông ở Bắc bán cầu chỉ có thể nhìn thấy phần rìa của Ngân Hà, mờ nhạt hơn nhiều so với mùa hè, nên phần lớn mọi người đều cho rằng mùa đông không phải thời điểm lý tưởng để ngắm sao."

Yến Thu giơ tay, chỉ vào một ngôi sao sáng rực khác thường: "Nhưng ngôi kia sáng quá nè."

Tưởng Kinh Hàn hơi cúi người, thuận theo hướng ngón tay cô nhìn qua, không tránh khỏi tiến lại gần cô hơn, nheo mắt nhận ra: "Alpha Canis Majoris A." (Sirius A)

Yến Thu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cậu.

Một động tác bình thường lúc này lại bỗng dưng trở nên quá mức rõ rệt.

Khoảng cách quá gần khiến chóp mũi nhỏ xinh của cô gần như chạm vào má cậu, đôi môi hé khẽ dừng lại ngay bên tai cậu.

Tim cô đột nhiên lỡ một nhịp.

Hơi thở ấm nóng của cô đã phả lên vành tai Tưởng Kinh Hàn, vậy mà cậu dường như không hề hay biết, bình tĩnh không động đậy.

Yến Thu lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, "Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!