Mùa thu và đông ở Thành Đô thường hay mưa, không nặng hạt nhưng lúc nào bầu trời cũng xám xịt, gió thổi qua mang theo những giọt mưa lạnh buốt, táp vào mặt vừa lạnh vừa rát.
Ban đầu, cửa tiệm đó là một hiệu sách, phần lớn bày kín những cuốn tiếng Anh và tiếng Pháp.
Có lẽ cũng từ khi ấy, Yến Thu bắt đầu mê đọc sách nguyên bản.
Cô thường ngồi trên chiếc ghế cao cạnh cửa sổ, chú chó Golden lông vàng ấm áp dụi dụi vào chân, còn cô thì ôm cuốn Đồi Gió Hú chờ mưa ngớt.
Lúc mới đầu, Thanh Lãng chẳng bao giờ nói chuyện với cô, chỉ đội mũ ngồi ở một góc đọc sách hoặc chơi game, trông còn trầm lặng hơn cả một vị khách qua đường như cô.
Phải tầm một tháng sau, hai người mới bắt đầu trò chuyện.
Hôm đó, khi cô đang cúi đầu đánh vần tiếng Pháp, Thanh Lãng tháo cặp kính gọng đen xuống, vừa xoa lông Lười Biếng vừa nhẹ giọng chỉnh phát âm cho cô.
Yến Thu lặp lại theo anh hai ba lần, vẫn không sao nói chuẩn, nghe buồn cười đến mức hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Cô kể với anh ta về Márquez, Stendhal, về ba chị em nhà Brontë, về con cáo nhỏ và Hoàng tử Bé trên tinh cầu, về những bông hồng vàng và buổi hoàng hôn, cả những rung động đầu đời ngây ngô mới chớm nở mà cô nhận ra.
Tâm tư thiếu nữ đã hóa thành thơ ca từ những ngày mưa lách tách dưới mái hiên ấy.
Sau đó, Thanh Lãng cũng không nói chuyện nhiều với cô nữa, chỉ âm thầm thêm bạn WeChat rồi lại trở về góc quen thuộc của mình.
Chỉ còn Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn cùng ăn hết nồi lẩu Nhật trong bầu không khí yên lặng, mỗi người ôm một tâm sự riêng.
"Vậy cậu chính là "người hữu duyên" trong truyền thuyết à?"
Ra khỏi cửa, mới hay bên ngoài lại đổ mưa.
Tưởng Kinh Hàn cầm chiếc ô đen Thanh Lãng đưa, đi về phía bên trái, không hiểu sao Yến Thu lại nghe ra trong giọng cậu có chút không vui.
"Sao vậy, có chuyện gì à?"
Tưởng Kinh Hàn không đáp, chỉ nói: "Cái tên của chú chó này không giống tên người bình thường có thể nghĩ ra được."
"……"
Yến Thu cẩn thận né từng vũng nước nhỏ, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?"
Trên con đường nhựa hơi dốc, từng giọt mưa tụ lại thành dòng nước nhỏ chảy xuống dưới.
Một lúc lâu sau, Yến Thu mới nghe thấy cậu khẽ hỏi:
"Cậu rất thích Golden à."
Giọng điệu như đang hỏi, nhưng lại không mang vẻ nghi ngờ.
Cô vẫn mải tránh những vũng nước, cố đặt chân lên mấy chiếc lá vàng khô, phân tâm "ừm" một tiếng.
Lương Tố bị dị ứng lông chó.
Dù cô và Yến Minh đều rất thích chó lớn, nhưng vì Lương Tố thỉnh thoảng về nhà, nên trong nhà cũng không bao giờ nuôi chó.
"Bõm."
Yến Thu không chú ý, dẫm xuống một vũng nước, bắn tung lên những giọt nhỏ tí.
Cô cúi đầu nhìn bóng dáng mờ nhòe của hai người phản chiếu trong nước, bình thản thừa nhận điều ước từng xa xỉ đối với mình.
"Ừm, rất thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!