Chương 23: (Vô Đề)

Trên sân khấu dựng tạm, MC cầm micro khản giọng gào thét, gọi mọi người  tham gia hoạt động thương hiệu tiếp theo.

Yến Thu đứng bên một sạp hàng, nhìn Dương Thăng đang cố dỗ em gái nhưng không thành, mặt ỉu xìu lại móc thêm một tờ tiền đưa ra.

Ông chủ vừa than "ôi cô bé này khó chiều quá" vừa không giấu nổi vui mừng, đưa ra một khẩu súng đồ chơi khác đã nạp đầy đạn nhựa.

Yến Thu tò mò hỏi: "Đổi trò rồi à?"

Cô bé nhỏ mặt tròn trĩnh, dấu vết nước mắt vẫn còn, ngẩng lên nhìn cô: "Cái trò ném vòng kia khó quá. Em đã hạ độ khó cho anh ấy rồi."

Lớp trưởng đẩy kính, vẻ như sắp khóc: "Rõ ràng là em thấy cái này dễ thương hơn mà."

"Không phải không phải đâu!" Cô bé bĩu môi, lắc đầu như cái trống lắc.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô bé lập tức giơ hai tay nhảy tại chỗ: "Woa! Anh đẹp trai, anh lại đến rồi!"

Tưởng Kinh Hàn ngồi xổm xuống, gỡ khẩu trang, gập hai bên lại treo vào ngón tay, mặt không biểu cảm gì, xoa xoa đầu cô bé, làm tóc cô bé rối bù xù.

Nhưng cô bé hoàn toàn không để ý, đôi mắt sáng lấp lánh, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh có biết chơi trò này không?"

"……"

Tưởng Kinh Hàn khựng lại, nhìn ra sau lưng cô bé.

"Em hứa với anh một chuyện, anh sẽ giúp em lấy được con gấu kia."

"Sang bên trái chút."

"Quá rồi! Lùi lại một chút!"

Yến Thu đứng bên phải Dương Thăng, ban đầu còn khoanh tay xem nhàn nhã, ai ngờ kính dày như đáy chai cũng không giúp được gì cho cậu ta. Cô nhìn không nổi nữa, bắt đầu làm quân sư cho cậu.

"Đoàng."

Viên đạn gần cuối của Dương Thăng vẫn trượt.

"Ặc." Yến Thu thấy anh cúi đầu ủ rũ, liền an ủi: "Cậu đã làm tốt lắm rồi."

Dương Thăng cười khổ thở dài, không nói gì.

Yến Thu đảo mắt, thử thăm dò: "Hay là để tớ thử nhé?"

Tiểu Tiểu cười tít mắt: "Em biết rồi. Anh thích chị ấy đúng không?"

Tưởng Kinh Hàn nghe vậy hơi nghiêng đầu, không trả lời, chỉ nhướng mày cười cười nhìn cô bé.

Cô bé không phục, ưỡn ngực, tức giận nói: "Anh đừng tưởng em không hiểu."

"Cô giáo em bảo, thích một người là lúc nào cũng muốn tốt cho người đó."

"Anh xem, em bảo anh giúp em lấy phần thưởng, mà anh lại nghĩ đến chị ấy."

Người không hiểu phải là người lớn các anh mới đúng.

Lúc nào cũng giấu giếm, vòng vo lắt léo, như thể chuyện thích hay được thích là điều không thể để người khác biết.

Cô bé nghĩ.

Ánh đèn quảng trường liên tục thay đổi, gương mặt mọi người bị chiếu lên sắc màu rực rỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!