Vừa bước vào lớp, Yến Thu đã thấy Đỗ Phi Vũ chắp hai tay, đứng trước bục giảng, lẩm bẩm gì đó về phía Quốc Kỳ.
"Tụng phép à ông?" – Tống Gia Kỳ bĩu môi khinh thường.
"Cậu không hiểu đâu! Trong tim có Đảng, thành tích mới lý tưởng được!"
Yến Thu đặt cặp lên bàn, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Đảng viên là những người vô thần đấy. Cách cậu làm chẳng giống người trong tim có Đảng chút nào."
"Cố tình tìm đường chết, ai cản được." Tưởng Kinh Hàn nhàn nhạt bổ sung.
"?? Các cậu hùa nhau bắt nạt tớ à?" Đỗ Phi Vũ trợn tròn mắt.
"Chị Thu, sao chị cũng học theo thói xấu bọn họ rồi. Trước đây cậu đâu có như vậy."
Giọng cậu ta làm ra vẻ tủi thân khiến Yến Thu nổi hết da gà, cô nhún vai, mặt không cảm xúc:"Tớ vốn như vậy mà."
"Trời ơi sao tôi khổ thế này!" Cậu ta bắt đầu r*n r*.
"Đừng để ý cậu ta, lần nào thi xong cũng như thế." Tống Gia Kỳ đưa cho Yến Thu một túi kẹo lớn, "Thầy Chu cho đấy. Dặn không được dò đáp án, bảo ra ngoài đi dạo."
Yến Thu nhận lấy, bóc một viên vị đào bỏ vào miệng: "Cũng được, dù gì cũng thi xong rồi."
Cô đưa phần còn lại cho Đỗ Phi Vũ, cậu ta thôi không rên nữa, nhưng cũng không nhận: "Không phải phải truyền theo hình chữ S sao?"
"Hả?" Yến Thu ngẩn ra.
Đỗ Phi Vũ giơ tay ra minh họa: "Truyền từ bên kia sang, cậu phải đưa cho anh Hàn trước, rồi anh Hàn mới đưa cho tớ."
"À."
Cô quay đầu nhìn, Tưởng Kinh Hàn đã không thấy đâu nữa.
Yến Thu tùy tiện lấy một viên đặt lên bàn cậu, rồi đưa phần còn lại cho Đỗ Phi Vũ.
Đỗ Phi Vũ vẫn không nhận, nghiêm túc chỉnh tề nói: "Bạn học Yến Thu, sao cậu có thể tùy tiện quyết định người khác ăn vị gì được chứ?"
"Đây là kẹo thầy Chu mang từ Thụy Sĩ về, mỗi học kỳ chỉ cho chúng ta chỉ được ăn một hai lần. Tấm lòng của thầy chủ nhiệm, quý giá biết bao! Lỡ như anh Hàn không thích vị nho thì sao?
"Hành động của cậu chẳng phải vừa tổn thương thầy Chu, lại vừa tổn thương anh Hàn sao? Với tư cách bạn cùng bàn, sao cậu có thể…"
"Dừng." Yến Thu bất đắc dĩ ngắt lời, "Tớ đâu biết cậu ấy đi đâu rồi…"
"Sân bóng rổ!" Đỗ Phi Vũ tiếp lời rất nhanh, như thể chỉ đợi khoảnh khắc này.
"…"
Yến Thu im lặng vài giây, "Được rồi."
"…"
Tống Gia Kỳ lặng lẽ giơ ngón cái với cậu ta.
Đỗ Phi Vũ làm bộ búng cằm ra vẻ phong độ, còn ra vẻ vuốt tóc ra sau.
Tống Gia Kỳ đứng dậy đi theo, "Thu Thu, mình cũng đi!"
Sân trường rất náo nhiệt.
Vừa kết thúc một trận chiến cam go, đa số học sinh ra ngoài giải tỏa áp lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!