Chương 20: (Vô Đề)

Nếu không thì cô đã chẳng phải nghỉ học nửa năm trời, rồi lại quay về Thành Đô học ở một trường công lập bình thường.

Mấy chuyện này Ôn Dục đều biết hết.

Yến Thu nhìn cậu một thoáng, rồi lại cúi đầu nhìn cái bóng mờ vàng của đèn đường chiếu xuống, không biết nên tiếp lời ra sao.

Thế là hai người đều im lặng, chỉ đứng yên dưới tán cây ngô đồng bên đường, lặng lẽ đợi Ôn Ái gọi điện xong.

"Đi thôi." 

Ôn Ái đi được vài bước thì chợt nhớ ra: "Em không có chỗ ở đúng không?"

Ôn Dục ngẩn ra, "Em về nhà ở mà."

Ôn Ái thở dài, lục từ trong túi ra một cái thẻ phòng đưa cho cậu, "Tới chỗ chị ở đi. Lâu lắm rồi nhà đó chưa dọn, em đến đó làm máy hút bụi một đêm à."

Ôn Dục nghĩ một chút, rồi nhận lấy, "Vậy chị ở đâu?"

Ôn Ái đã khoác tay Yến Thu tiếp tục đi về phía trước, lười quay đầu lại, chỉ vẫy tay về phía cậu: "Ngủ với chị Thu Thu của em." 

Ôn Dục: Thôi được rồi.

Đường cũng không xa, hai người không muốn bắt xe, tính đi bộ về nhà, coi như đi dạo tiêu cơm.

"Qua đây rồi có quen không?" Ôn Ái hỏi.

Yến Thu nhìn những quán nhỏ ven đường, nghĩ một lát, "Ừm, cũng ổn. Bài vở học bù lại cũng theo kịp. Mọi người trong lớp cũng tốt."

Ôn Ái nghiêng đầu nhìn cô, "Tốt à? Không phải em từng nói có mấy bạn nữ hay nói xấu sau lưng sao."

Yến Thu cong mắt cười khẽ, "Con gái mà, chuyện bình thường thôi. Chỉ hơi nhiều chuyện tí, chắc cũng không có ý xấu gì."

Ôn Ái cũng cười, "Cũng đúng thật."

Rồi bổ sung: "Dù sao chị cũng là kiểu rất dễ ghét người khác. Ví dụ ai đó thích ra vẻ chỉ đạo, ai đó nịnh nọt thầy cô này, ai đó cứ thích chạy đến gần người chị thích này… những kiểu như vậy, chị đều rất ghét."

Yến Thu khẽ đảo mắt, gật đầu, "Cái đó thì không sai. Chị là công chúa mà, phải thế thôi." 

Ôn Ái huých cô một cái, nhỏ giọng chửi, "Biến. Em thì không phải à."

Ven đường thưa thớt đỗ vài chiếc xe ba bánh nhỏ, tay lái gắn loa, phát đi phát lại: "Đậu hoa~ mì lạnh~ bánh nếp~"

"Giọng phổ thông này nghe thân thiết ghê."

Yến Thu không nhịn được cười, "Đúng vậy. Nghe lâu rồi thậm chí còn khiến người ta có cảm giác giọng phổ thông có âm điệu Tứ Xuyên mới là chuẩn."

Ôn Ái mua một phần bánh nếp đường đỏ, nhìn cô bán hàng quay cái máy phía sau xe, bánh nếp trắng trắng tròn tròn được phủ bột rồi rưới lên đường đỏ.

"Thật ra Thành Đô rất khó để người ta không thích."

"Ừ."

Sau thời gian dài sống giữa nhà cao tầng bê tông cốt thép, xung quanh toàn người vội vã, đôi khi cũng khiến người ta hoài nghi có phải mình đã thành rô bốt rồi không.

Yến Thu vốn không định ăn, nhưng ngửi mùi đường đỏ thơm quá lại không nhịn được, quay lại mua một phần cho mình.

Cô bán hàng thấy hai người quay lại thì cười rạng rỡ: "Ngon đúng không? Đường đỏ nhà cô hàng xịn đấy, không thêm màu, cho các cháu thêm nhiều một chút."

Yến Thu cũng không nhịn được mỉm cười, "Cảm ơn cô ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!