Chương 2: (Vô Đề)

Ngoài câu phản bác mơ hồ ban nãy, Tưởng Kinh Hàn không nói thêm gì nữa. 

Mặt cậu không biểu cảm, thản nhiên bước vào thang máy, không nói gì.

Cậu không nói, Yến Thu cũng im lặng. Dụ Gia Thụ lại càng chẳng dám cất tiếng. Ba người cứ thế chìm trong bầu không khí kỳ lạ.

Ánh mắt Yến Thu từ sàn nhà dịch chuyển lên, dừng lại ở mảnh gương nhỏ bên vách thang máy, phản chiếu một bên gương mặt của chàng trai.

Sống mũi cao, tóc đen lòa xòa trên trán. Góc nghiêng sắc sảo.

Đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu cô nhìn thấy cậu rõ ràng như vậy.

Khó mà nói, câu "không quen" vừa rồi của cô có bao nhiêu phần là vì giận dỗi.

Ngoài cậu ra, còn ai đủ để khiến Dụ Gia Thụ lo lắng thay cô?

Không nghe rõ, cũng là không muốn nghe rõ.

Cô cúi mắt, tránh đi gương mặt thờ ơ kia.

Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Cô lấy ra xem, Dụ Gia Thụ nhắn tin trong thang máy.

[Mộc Hựu Thốn] Thật sự không quen à?

[Mộc Hựu Thốn] Em gái à, như này thì tổn thương người ta lắm đó.

[Mộc Hựu Thốn] Dù sao cũng là nam thần số hai được công nhận của Nhất Trung mà.

Yến Thu: …

Cô hoàn toàn không hứng thú muốn biết "nam thần số một" là ai.

Quả nhiên, Dụ Gia Thụ lại nhắn: "Đương nhiên là tớ rồi."

Yến Thu: ……

Đinh. Đến tầng 3.

Dụ Gia Thụ nói: "Bye bye, mai gặp lại."

Yến Thu vẫy tay: "Mai gặp."

Tưởng Kinh Hàn sải bước ra trước, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt.

Chưa khai giảng, mà đã ngày nào cũng gặp rồi.

Cửa thang máy khép lại. Hành lang mát lạnh, hai người cùng đứng trên một tầng, mỗi người lấy chìa khóa ra mở cửa, bầu không khí lặng thinh.

Yến Thu lơ đãng lục lọi trong túi, tâm trí không kìm được trôi về quá khứ.

Sao cô có thể quên Tưởng Kinh Hàn được chứ.

Ngày trước, ba người họ từng là bạn rất thân. Sau mỗi buổi tan học, hai cậu con trai đều đứng ở cửa sau lớp, đợi cô về cùng.

Dụ Gia Thụ điềm đạm, ít lời, nhưng luôn tinh tế và biết quan tâm đến cảm nhận của con gái hơn bạn bè đồng lứa.

Còn Tưởng Kinh Hàn… phải gọi là "tiểu bá vương" của khu tập thể.

Hồi mẫu giáo, cậu chưa từng ngủ trưa, toàn chạy ra ngoài nghịch bùn, trêu chim. Lên tiểu học, chơi trò bắn súng thật trong khu, mặt ai cũng xanh lè, chỉ mình cậu để mặt trắng, thế mà vẫn hạ gục cả đội bên kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!