"Ba chỉ bò, sách bò…"
Hai người gọi món xong, Ôn Ái gấp thực đơn lại đưa cho nhân viên.
Yến Thu đưa mắt nhìn quanh, nhấp một ngụm trà: "Đúng là quán nổi tiếng, đông người thật."
"Bên ngoài còn xếp hơn 100 số đấy. May mà đặt bàn trước rồi."
Yến Thu lau đũa bát, ngẩng đầu lên thì thấy có một chàng trai đang được nhân viên dẫn vào quán.
Cậu tcon trai khá cao, mặc áo hoodie đen, hai tay đút túi quần, bóng dáng trông quen quen.
Yến Thu nhướng mày ra hiệu cho Ôn Ái nhìn.
Ôn Ái quay đầu, vẫy tay: "Ở đây này."
Ôn Dục cảm ơn nhân viên, rồi ngồi xuống cạnh chị gái mình.
"Lại xin nghỉ nữa à?"
Ôn Dục vừa ngồi xuống đã bị chị mình vỗ vào lưng một cái, cau mày vẻ tủi thân, "Không thể nói là nhớ chị được à?"
Ôn Ái trợn mắt: "Thôi đi."
"Chị về nước rồi còn không chịu về Thượng Hải thăm em." Ôn Dục nói xong chào Yến Thu: "Thu Thu ~"
Ôn Ái: "Không lễ phép gì hết! Cô ấy là bạn chị, gọi Yến Thu, không được gọi Thu Thu."
Ôn Dục: "Không gọi đấy."
Yến Thu bật cười, múc một thìa nước lẩu đỏ cho vào bát gia vị: "Thôi kệ em ấy."
Mạnh Hiểu Thanh ngồi ở ghế phụ, đang soi gương tô son. Tưởng Xướng Vãn ngồi hàng ghế sau, cũng đang soi gương.
Tưởng Kinh Hàn kéo mũ hoodie xuống, liếc nhìn hai người họ đã ngồi gần mười phút chỉ để soi gương, cậu cảm thấy phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ.
Cậu chống tay lên vành mũ, mí mắt dài cụp xuống, hỏi bố: "Còn bao lâu nữa thì đến ạ?"
Tưởng Dương đánh lái, đỗ xe sát lề: "Đến rồi. Mấy đứa xuống trước đi, bố đi tìm chỗ đậu xe."
Mạnh Hiểu Thanh mang giày cao gót bước xuống, cảm thán: "Nếu nói có cái gì khiến mẹ nhung nhớ suốt hai tháng qua… thì chắc chắn không phải tụi con, mà là lẩu!"
Quay lại nhìn đã thấy Tưởng Xướng Vãn cầm ảnh đặt bàn chạy vèo đi tìm nhân viên rồi.
Tưởng Kinh Hàn: "…"
"Quán này có sách bò ngon lắm." Tưởng Xướng Vãn vừa bỏ đồ vào nồi vừa nói: "Bình thường đông lắm, hôm nay mượn được thẻ VIP của bạn mới đặt được phòng riêng đó."
Nhân viên sau khi mang đồ ăn lên xong thì không vào nữa, chắc là bận.
Mạnh Hiểu Thanh sai Tưởng Dương: "Hết dầu hào rồi, đi lấy đi."
Tưởng Dương kinh hãi: "Tôi vừa mới ngồi xuống! Bà có biết tôi phải chạy xe bao nhiêu vòng mới đậu được không!"
Bà Mạnh cãi lý: "Ai bảo ông đi xe, đi bộ thì đỡ than rồi!"
Tưởng Dương thở dài: "Haizz, càng sống càng không có nhân quyền…"
Tưởng Kinh Hàn ngồi trong phòng kín cảm thấy hơi ngột ngạt, cũng muốn ra ngoài đi dạo: "Để con đi cho."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!