Chương 17: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Thu một lòng hai việc, nhét tập từ vựng cấp sáu đang trải trên bàn vào trong ngăn bàn, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Hành lang ngập nắng, cô nhìn bóng mình in lên tường gạch men trắng, không nhịn được giơ tay làm hình chữ V .

"Anh Hàn, cái gì đây vậy?" 

"Tớ nói sao lại thơm thế, thì ra là cậu à. Không phải, anh Hàn, sao cậu lại để hoa ở đây làm gì, coi chừng bị cậu làm cho tự kỷ luôn đấy."

Lý Minh Tuấn đi ngang, thấy trên bàn Tưởng Kinh Hàn có một cái lọ thủy tinh nhỏ, trông giống như lọ sữa chua đã được rửa sạch, bên trong nước được đổ phân nửa, cắm một bó hoa dành dành trắng tinh, xen kẽ vài chiếc lá xanh, nhìn rất đẹp.

"Cho tớ xem với! Mùa này sao còn có hoa dành dành thế?!"

Đỗ Phi Vũ kinh ngạc, nói xong định đưa tay chạm vào cánh hoa.

"Bốp."

Tưởng Kinh Hàn dùng bút gõ vào tay cậu ta, giọng nhàn nhạt, "Bỏ bàn tay heo của cậu ra chỗ khác."

Đỗ Phi Vũ: ?

"Vô lý thật, chẳng phải chỉ là một bông hoa thôi à, cũng không cho tớ chạm? Còn là anh em không đấy?"

Tưởng Kinh Hàn liếc cậu ta một cái, nhét tờ bài kiểm tra gần như đạt điểm tối đa vào ngăn bàn.

"Không. Là cha con."

Yến Thu vừa trở về đã nghe thấy cuộc đối thoại như học sinh tiểu học này, nhất thời không biết nói gì.

Bụng dưới của cô âm ỉ đau, càng lúc càng đau dữ dội, chỉ muốn nằm xuống nghỉ một lát.

"Tiết sau là tiết gì thế?" Cô hỏi Tống Gia Kỳ.

"Lịch sử thì phải." Tống Gia Kỳ thấy mặt cô hơi tái, một tay ôm bụng, hỏi "Cậu sao vậy? Tới tháng à?"

"Ừ." Yến Thu đáp.

Một tuần chỉ một tiết lịch sử, lại trúng đúng ngày hôm nay.

Cô đau đến mức chịu không nổi, đành nằm xuống bàn.

Sao tháng này lại đến sớm thế nhỉ. Thuốc giảm đau uống hết rồi, cũng chưa kịp mua cái mới.

Yến Thu mệt mỏi nằm rạp trên bàn, quyết định xin lỗi thầy Dương Lâm vì ngủ gật trong lớp.

Thầy Dương Lâm bước vào lớp đúng lúc chuông reo.

Đó là một thầy giáo lịch sử trẻ tuổi, giảng bài rất hay, rất có trách nhiệm. Dù lớp 10 này là lớp khối tự nhiên, thầy cũng không bao giờ cho tự học mà vẫn kiên trì dạy những kiến thức cơ bản và các sự kiện lịch sử thú vị, cố gắng để học sinh phát triển cân bằng.

Tất nhiên, đó là trước kia.

Bây giờ lớp có một học sinh đứng nhất khối xã hội, nên các thầy cô khối xã hội đều phải giảng bài nghiêm túc.

Tuy nhiên, kể từ khi thầy nghiêm túc giảng theo sách giáo khoa và đề cương thi, cũng không còn mấy người nghe thầy giảng, mọi người đều cúi đầu làm bài tập.

Thầy cũng không để tâm lắm.

Nhưng hôm nay thì khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!