Chương 16: (Vô Đề)

"Alô, mẹ à…" Mạnh Hiểu Thanh còn chưa kịp nói gì, cô bé lại không kìm được mà rơi nước mắt.

"Ôi trời, Tưởng Xướng Vãn, đừng khóc nữa. Chuyện này vốn là lỗi của con, về nhà muộn như vậy sao không nói với anh con một tiếng chứ? Con có biết buổi tối ở ngoài đường nguy hiểm thế nào không?"

Mạnh Hiểu Thanh tuy không nỡ nhìn cô khóc, nhưng điều cần nói vẫn nghiêm mặt mà dạy bảo.

"Con… con biết rồi. Chỉ là con không mang chìa khóa, lúc về nhà thì anh không có ở nhà, nên con mới qua nhà bà Yến thôi."

Nói xong câu này, cô còn nấc lên một tiếng, càng thêm tủi thân.

"Con cũng đâu có chạy lung tung, chỉ là quên không nói với mọi người, điện thoại lại để trong cặp, không bật chuông, cũng không thấy cuộc gọi nào…"

"Con đâu có cố ý, sao anh ấy lại hung dữ như vậy chứ!"

Mạnh Hiểu Thanh thấy cô càng khóc càng dữ, vội vàng dỗ dành, "Rồi rồi, được rồi. Sau này không được quên nữa, nghe chưa?"

Lúc này Tưởng Kinh Hàn đẩy cửa bước vào, vẫn mang theo khí lạnh của đêm tối.

Tưởng Xướng Vãn lau nước mắt, liếc anh một cái.

Không muốn nhìn thấy anh, cô quay người đi vào phòng, còn dập mạnh cửa.

"Nghe rồi ạ."

Mạnh Hiểu Thanh quá hiểu tính con gái, "Lại giận dỗi hả? Bị anh mắng rồi phải không?

"Con cũng đừng trách anh con, ba mẹ không ở trong nước, chỉ có mình nó chăm con thôi. Buổi tối, con nghĩ xem, sau giờ tan học lại mất liên lạc, gọi điện không được, anh con còn phải tới tận trường tìm con. Mẹ không có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, anh con phải tới phòng giáo vụ tìm thầy Đặng xin số. Kết quả người ta lại nói con đi mất rồi."

"Mẹ đoán khoảng tám giờ, chắc anh con đã lang thang tìm con hơn ba tiếng. Nhìn thì tưởng nó lạnh lùng chín chắn, nhưng thực ra cũng hơi hoảng. Haizz, dù sao vẫn còn là trẻ con mà…"

Mạnh Hiểu Thanh luyên thuyên một hồi, Tưởng Xướng Vãn lại khựng lại.

Đầu tháng mười một, nhiệt độ đã giảm xuống từ lâu. Hơn nữa mấy ngày nay trời trở lạnh, gió đêm thỉnh thoảng lại nổi lên, lạnh đến mức răng run lẩy bẩy.

Tưởng Kinh Hàn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là áo thun ngắn tay, trong tiết trời lạnh cóng ấy lại đi tìm cô suốt 3 tiếng đồng hồ.

Bảo sao lúc về anh nói chuyện lạnh lùng như thế.

Hình như cũng không thể trách anh được.

Mắt Tưởng Xướng Vãn dần dần đỏ lên lần nữa, nhìn về phía cửa phòng, có chút hối hận.

Giận dỗi lúc ấy thì sảng khoái, nhưng sau đó thì hối hận vô cùng.

"À, lúc nãy con nói con đến nhà bà Yến hả?" Mạnh Hiểu Thanh hỏi.

Tưởng Xướng Vãn ủ rũ đáp, "Vâng. Cháu gái bà ấy về rồi, con với chị ấy chơi thân lắm."

"À, Yến Thu à? Con bé đó cũng ngoan. Haiz…"

Mạnh Hiểu Thanh như muốn nói gì lại thôi, thở dài mấy tiếng, giọng kéo dài.

Sau đó lại dặn dò luyên thuyên một vài chuyện, bảo cô ở trường phải chăm học, chú ý tập thể dục, đừng thức khuya, đừng nhịn ăn để giảm cân, đối xử tốt với Yến Thu, và cuối cùng là bảo cô nhớ xin lỗi anh trai.

Tưởng Xướng Vãn đều dạ vâng từng cái một.

12 giờ 30 phút khuya, Tưởng Xướng Vãn đứng trong bếp ngẩn người nhìn một bát chất lỏng màu đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!