Chương 14: (Vô Đề)

Cô cảm thấy mình đã hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ làm bạn: nào là vỗ tay, nào là hò reo phấn khích, diễn đến mệt nhoài cả người.

Dụ Gia Thụ nhẹ nhàng vượt qua xà, xoa xoa ấn đường, nhìn đám người xung quanh đang thì thầm bàn tán về hai người họ, cảm thấy hơi nhức đầu.

"Oa oa chị gái lớp 11 này xinh quá! Là người yêu à? Hai người họ đẹp đôi ghê!"

"Ngọt xỉu luôn ấy. Nếu bạn trai tớ cũng đẹp trai thế, còn vào chung kết dễ dàng vậy như vậy thì tớ cũng đứng hàng đầu hò hét thôi… mà thôi, tớ cmn còn chả có bạn trai."

"Yến Thu với Gia Thụ…? Gì vậy, sao lại thế này???"

"Đệt, đừng nói là tôi thất tình nha??? Không đâu không đâu không đâu không đâu!!!"

Yến Thu chợt nhớ lại hôm đi xem phim tình cảm với Tưởng Xướng Vãn. Phim khá chán, cô cúi đầu lướt weibo suốt nửa tiếng, nhưng Tưởng Xướng Vãn thì rất nhập tâm, ra khỏi rạp còn khóc sướt mướt.

Cô nhớ lại giọng Đài Loan của nữ chính, đột nhiên "máu diễn" bùng nổ.

"Gia Thụ, cố lên nhé~ Người ta luôn…"

"Dừng." Dụ Gia Thụ giật lấy ly trà sữa vừa nhờ Cố Tây Minh mua hộ, nhét vào tay cô.

"Tổ tông, mời cậu lượn giùm."

Yến Thu: ?

"Ý cậu là gì đây?"

Dụ Gia Thụ xoay người cô lại, hai tay đặt lên vai đẩy cô ra khỏi đám đông, sau đó xoa trán, mặt không biểu cảm nói: "Cậu đẹp quá, ảnh hưởng đến việc tớ giành quán quân rồi."

Được rồi.

Yến Thu bĩu môi, nhân lúc nghỉ giữa các đợt chạy ngắn, băng qua đường đua, loanh quanh tìm người đưa trà sữa. Thấy người quen, cô đưa cho Tống Gia Kỳ.

Cô mới uống một ly hồi sáng, giờ thật sự không uống nổi nữa.

Ai ngờ Tống Gia Kỳ lắc lắc ngón tay, mặt vừa lưu luyến vừa đau khổ, nhưng kiên quyết: "Thu Thu, tớ đang giảm cân."

"Ồ."

Yến Thu giơ ngón cái: "Ba lần từ chối trà sữa, đỉnh đỉnh."

Yến Thu nhìn quanh một vòng, sân trường rộng thế mà lại không tìm nổi ai để tặng ly trà sữa.

Tống Gia Kỳ mắt tinh, hét lên: "Mau lên! Sắp bắt đầu thi 3000m nam rồi!"

"Ủa là sao? Chẳng phải lớp trưởng đăng ký môn này à? Sao lại là Tưởng Kinh Hàn?"

Tống Gia Kỳ nhìn về phía khu vực điểm danh, huých Đỗ Phi Vũ.

Đỗ Phi Vũ im lặng một lúc: "Dương Thăng hồi hộp quá, trong lúc khởi động bị ngã."

"Hả? Có nghiêm trọng không? Có đưa đi viện không?"

"Không bị gì cả. Chỉ là mắt kính bị vỡ."

Dương Thăng bị cận nặng, không có kính chắc cả điểm xuất phát lẫn vạch đích cũng chẳng thấy đâu.

"Giờ đi làm kính mới thì không kịp rồi. Cho nên…" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!