Chương 12: Viên đường thứ mười hai — "Ồ, cho tôi mượn điện thoại trả tiền."Tháng 10 là khoảng thời gian được học sinh Nhất Trung coi là vui nhất năm. Đầu tháng có kỳ nghỉ Quốc Khánh bảy ngày, cuối tháng lại có đại hội thể thao và lễ hội nghệ thuật.
Yến Thu vốn khá thích những hoạt động trong khuôn viên trường như thế này, khiến người ta cảm thấy cuộc sống dường như thật sự có thể hạnh phúc đến vậy.
Hơn nữa, lớp 10 có nhiều con trai, con gái cũng năng động, sôi nổi, nên khi đăng ký nội dung thi đấu không ai ngại ngùng, rất nhanh đã đăng ký gần kín bảng.
Chỉ là thầy chủ nhiệm Chu là một người đàn ông trung niên nhạy cảm, lại cảm thấy mỗi học sinh trong lớp đều nên tham gia ít nhất một hạng mục, nếu không sẽ giống như những chú tôm con bị lãng quên, lặng lẽ khóc trong đại dương.
Lúc Yến Thu biết tin rằng ai trong lớp cũng bắt buộc phải đăng ký ít nhất một môn, thì bảng đăng ký trong tay lớp phó thể dục đã gần như đầy kín.
Cô không biết nên chưa đăng ký.
Còn Tống Gia Kỳ thì do thật sự không muốn tham gia môn nào, cố giả ngu, giả ngơ để trốn, cố lết đến tận sát thời hạn cuối cùng mới bị dồn vào góc.
Hai người nhìn nhau, nhìn vào hai dòng còn trống cuối cùng, không nói nên lời.
Yến Thu nhìn dáng vẻ yếu ớt, hễ gió thổi là đổ của Tống Gia Kỳ, thở dài, rồi ghi tên vào nội dung chạy 3000m nữ, cảm thấy đáng lẽ trời cao nên ban tặng cho cô một bản nhạc thiên sứ giáng trần, mới xứng đáng với sự cao quý vĩ đại của hành động này.
Tống Gia Kỳ mắt rưng rưng nắm lấy tay cô: "Thu Thu, cậu thật tốt bụng."
Yến Thu thì không chịu nổi ai thật lòng nói lời cảm ơn như vậy, ngược lại khiến cô có hơi xấu hổ.
Cô kìm chế rút tay lại, nhìn Tống Gia Kỳ ghi vào chạy 400m, rồi nghiêm túc nói: "Chẳng qua là vì chạy nước rút lúc nào mặt mũi cũng rất xấu."
Tưởng Kinh Hàn đi ngang qua sau lưng, liếc cô một cái, hừ mũi: "Đến lúc đó thở phì phò như con trâu thì cũng không đẹp nổi đâu."
Yến Thu, Tống Gia Kỳ: "…"
Cuộc thi 3000m nữ diễn ra vào ngày thứ hai của đại hội thể thao.
Càng đến gần ngày thi, tâm trạng Yến Thu càng bình thản.
Tống Gia Kỳ còn an ủi: "Không sao đâu Thu Thu, cậu giỏi thế chắc chắn sẽ đem giải nhất về cho lớp mình."
"Đúng rồi đúng rồi, chị Thu là giỏi nhất!" Đỗ Phi Vũ tiếp lời.
Tưởng Kinh Hàn nghe vậy chỉ cười, vẻ mặt rất khinh bỉ.
Yến Thu hơi lo vì không hiểu mấy người kia lấy tự tin từ đâu ra, nhưng cũng không muốn đôi co với Tưởng Kinh Hàn, mang tâm trạng phức tạp bước vào cuộc thi chiều nay.
Cô mặc áo số, uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng, khởi động mấy động tác, rồi lao ra khi tiếng súng lệnh vang lên.
Học sinh lớp 10 nổi tiếng thích gây náo nhiệt, đứng kín hai bên đường chạy, gào thét: "Yến Thu cố lên! Thu Thu cố lên! Thu Thu giỏi nhất!"
Tiếng hò reo chấn động cả sân, thầy Chu còn đang uống trà vội vàng chạy từ đầu bên kia sân vận động sang, tưởng đâu Yến Thu sắp vô địch đến nơi.
Yến Thu nghe tiếng cổ vũ náo nhiệt của lớp mình, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, rất "thư thái" vì cô đang chạy ở vị trí cuối cùng.
Học sinh lớp 9 đứng cạnh không nhịn được, đỏ mặt nhỏ giọng: "Nhưng rõ ràng cậu ấy đang chạy chót mà…"
"Cậu không hiểu rồi." Đỗ Phi Vũ nghiêm túc phân tích: "Chị Thu đang giữ sức, không thì năm sáu vòng cuối lấy gì mà chạy?"
Tưởng Kinh Hàn hừ nhẹ, "Cứ đợi mà xem."
Một vòng, hai vòng, ba vòng… sang vòng bốn rồi, Yến Thu vẫn giữ tốc độ chậm đều, lặng lẽ chót bảng.
Cô nghĩ: Mệt quá, không chạy nổi nữa rồi.
Thầy Chu đứng bên đường chạy, không phải vì quá mong cô đoạt giải, mà chỉ muốn động viên, sốt ruột nói: "Mau đi viết cho Yến Thu một bản lời cổ vũ thật khí thế!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!