Chương 10: (Vô Đề)

Trên hành lang, thầy Chu cầm ly trà hỏi Yến Thu: "Quyết định xong chưa?"

Cô hơi do dự, nhìn qua ô cửa kính vào lớp học, rồi nói: "Quyết định rồi ạ."

Còn ba phút nữa mới vào tiết, Yến Thu vừa kịp bước vào lớp ngay trước khi hồi chuông chuẩn bị vang lên.

Tống Gia Kỳ hỏi: "Thầy Chu nói gì với cậu vậy?"

Yến Thu vừa sắp xếp sách vở vừa đáp: "Chuyện chuyển lớp."

Đỗ Phi Vũ quay đầu lại, quyển sách Vật lý thiên văn trên bàn Tưởng Kinh Hàn cũng ngừng lật, cậu hơi nâng mắt nhìn về phía mép bàn.

Cô không nói gì thêm, chỉ tự mình lấy sách Chính — Sử — Địa ra xếp gọn, rồi mở bình nước uống một ngụm.

Đỗ Phi Vũ không nhịn được: "Nói đi nào bà cô ơi, cậu trả lời sao?"

"Thì còn sao được nữa."

Yến Thu bật cười, lại hơi cảm động vì được mọi người quan tâm, đặt bình nước xuống, mở sách Chính trị.

"Cứ làm theo quy định của trường thôi."

Tức là tới thời điểm chia khối thì mới chia, không vội.

Tưởng Kinh Hàn lặng lẽ thả trang sách đã bị mình bóp nhăn, quên mất vừa đọc đến đâu, đành giả vờ lật sang trang mới.

Yến Thu nhỏ giọng bổ sung: "Dù gì tớ cũng là người mới, phải theo đại ca chứ."

Tưởng Kinh Hàn: "…"

Cái trò này cô ấy không định bỏ qua thật hả?

Yến Thu nói đùa vậy thôi, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

Cô có rất nhiều lý do: không thích thay đổi môi trường mới, không muốn cứ phải làm quen lại với bạn mới hết lần này đến lần khác…

Nhưng lúc đó, cô chỉ đơn thuần làm theo trực giác.

Cô không muốn đi.

Không muốn rời khỏi lớp này. Không muốn rời khỏi…

Cô nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng tĩnh lặng của chàng trai bên cạnh.

Cô không biết lựa chọn này có đúng không, ngay cả thầy Chu cũng hỏi đi hỏi lại để xác nhận.

Cô không thể vừa học lớp khối Tự nhiên, vừa đảm bảo không bỏ rơi khối Xã hội.

Cách duy nhất là phải cố gắng gấp đôi để bù đắp phần thiếu hụt.

Người khác chỉ nhìn thấy số điểm cao chót vót của cô trên bảng vinh danh, không ai thấy những buổi tối khuya cô học thuộc đến khàn giọng, đống tài liệu tham khảo chất cao như núi, hay bóng dáng cô ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa phòng giáo viên và lớp học.

Cô khẽ thở dài, tự cổ vũ bản thân: Cố lên, Yến Thu.

Khóe môi cô hơi mím xuống, rơi vào mắt Tưởng Kinh Hàn.

Chiếc bút trong tay cậu xoay vài vòng, ánh mắt trầm xuống.

Cậu hiểu rõ cô đã bỏ qua điều gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!