Chương 1: (Vô Đề)

Hoàng hôn buông xuống, chỉ còn những chiếc đèn đường chiếu sáng. Gió cuối hè thổi nhẹ, tiếng ve trên lá phượng vẫn râm ran.

Yến Thu kéo chiếc vali 24 inch, vất vả nhấc lên bậc thềm của cổng khu chung cư.

Bánh xe cứ bị kẹt ở mép bậc thềm, nặng đến mức cô không thể kéo tiếp, thử đi thử lại nhiều lần vẫn không được.

Cô mệt mỏi vô cùng.

Chuyến bay bị trễ bốn tiếng, đến tối khuya mới hạ cánh, cả ngày chưa ăn gì, dạ dày lại bắt đầu đau âm ỉ.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng nhấc vali lần nữa.

Lần này thì nhấc lên được rồi, nhưng vì chưa đặt chắc cô đã buông tay ra, chiếc vali lại trượt xuống.

"Bịch."

Yến Thu nhìn chiếc vali rơi  xuống, rồi dừng lại ngay trên bậc thềm cô vừa cố gắng nhấc lên, cô bực bội thở dài một tiếng rồi ngồi luôn xuống bậc thềm, không muốn động đậy nữa.

Cô ngồi đó lấy lại sức, mắt nhìn lên những tán lá phượng xanh tươi rậm rạp, đầu óc trống rỗng, cảm thấy mấy ngày qua đúng là kịch tính chả khác gì phim.

Bố mẹ cô hai ba năm qua đấu tranh quyết liệt muốn ly hôn, bỗng dưng lại quyết định không ly hôn nữa, tiếp tục giữ mối quan hệ vợ chồng trên giấy tờ, dù hai người chẳng còn liên quan gì với nhau.

Ồ, cũng không hoàn toàn không liên quan, vì còn có cô.

Bà Lương chắc chắc lúc nào cũng thấy mình có vấn đề tâm lý.

Bởi vì khi bố mẹ cô cãi nhau, Yến Thu chỉ ngồi đó im lặng nhìn, bà ấy nói ánh mắt của cô nhìn hai người bọn họ không giống như đang nhìn bố mẹ cãi nhau, mà giống như đang xem hai con chó ghẻ ngoài phố tranh nhau một khúc xương thừa.

Chỉ có điều, trên người hai chú chó này đều mặc đồ hiệu, đeo trang sức có giá trị cả trăm triệu.

Chính vì vậy, mỗi tháng bà Lương đều đặn đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, ban đầu chỉ là tư vấn. Ai ngờ bác sĩ lại khuyên nên cho cô đổi môi trường sống.

Chẳng hạn, về lại Thành Đô – nơi cô đã lớn lên.

Dĩ nhiên điều đó phải kèm theo điều kiện.

Bà Lương là người giỏi mặc cả, chỉ cần ngồi vào bàn là có thể có thể cắt một nửa ngân sách của đối phương, lại còn được người ta cúi đầu cảm ơn rối rít.

Trong lòng Yến Thu nhớ lại các điều kiện mà bà Lương đưa ra, càng nghĩ càng thấy nhiều, bất chợt cô khẽ cười mỉa mai hai tiếng.

Cô chống cằm, nhìn về phía xa xăm, dần dần không còn biết mình đang nghĩ gì nữa, hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng.

"Rầm!"

Trong màn đêm tĩnh lặng bỗng vang lên một tiếng động lớn, cô giật mình.

Một quả bóng rổ nảy xuống ngay cạnh chân cô, chỉ cách vài cm là va trúng. Bóng chạm đất rồi bật lên, như thách thức, lượn vòng quanh cô một vòng.

Yến Thu: "…"

Nửa đêm rồi, ai mà còn chơi bóng rổ ở đây nữa chứ?

Cô nheo mắt, hơi bực, quay đầu nhìn về phía sân bóng.

Khu chung cư cũ, nhà thấp tầng, diện tích rộng. Mặc dù hơi cũ kỹ nhưng vẫn có đầy đủ sân bóng, hồ bơi, máy tập gym và các tiện ích cơ bản khác.

Lúc này sân bóng có hai người đứng đó, ánh đèn đường mờ mờ không rõ mặt, chỉ thấy hai chàng trai cao ráo, thẳng tắp, một người đối diện cô, người kia đứng hơi xa, nghiêng người nhìn cô.

Chàng trai tóc húi cua vẫy tay gọi: "Ném bóng lại đây giúp với."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!