Ngón tay rõ khớp của Lăng Tiêu lại gõ gõ lên mặt bàn.
Chu San bị kéo trở lại thực tại, cô nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt, vô thức nói: "Tại sao anh lại ghét em đến vậy?"
Lăng Tiêu không đáp, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt buồn bã và có phần ủy khuất của cô trong hai giây.
Sau đó anh đứng dậy, giọng điệu không cho phép từ chối: "Anh đi thanh toán, trở về em phải đưa ra lựa chọn."
Chu San nghiến răng nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, nắm tay lại đấm hai phát.
Khi bình tĩnh lại, cô cũng hiểu rằng Lăng Tiêu không cho cô không gian để thương lượng.
Dù sao việc trở về SJ là không thể.
Vậy lựa chọn chỉ còn lại một.
Không phải chỉ là sống cùng nhau sao?
Cô với anh đâu phải chưa từng sống chung!
Dù đã tự an ủi như vậy nhưng lòng Chu San vẫn thấy bực bội, tức giận.
Chẳng bao lâu sau Lăng Tiêu thanh toán xong trở về, ánh mắt đen láy của anh mang lại cảm giác áp lực.
Anh đứng cạnh bàn, một tay chống lên mặt bàn, hơi cúi người nói ra ba chữ: "Câu trả lời."
Gương mặt nhỏ của Chu San nghiêng về một bên: "Sống cùng anh."
Lăng Tiêu có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, anh nhướn mày, chỉ vào chiếc áo khoác: "Mặc áo vào, bên ngoài lạnh."
Nói xong anh quay người đi ra cửa.
Chu San ôm lấy áo khoác, đi theo sau.
Căn hộ mà Chu San thuê khoảng hơn ba mươi mét vuông, Lăng Tiêu đứng ở cửa cũng có thể nhìn thấy hết.
Có thể thấy Chu San vừa trở về nước, hành lý không nhiều lắm.
Chu San nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cho vào một chiếc vali và hai túi lớn.
Lăng Tiêu một tay đẩy vali, một tay xách hai túi.
Chu San đi theo sau, trong lòng ôm một con gấu bông cao khoảng nửa mét.
Lên xe Chu San vẫn ôm gấu bông.
Lăng Tiêu liếc nhìn có phần khó chịu: "Em để ở ghế sau đi, che khuất gương chiếu hậu rồi."
Lăng Tiêu liếc nhìn một cái, có chút khó chịu: "Để ra ghế sau đi, chắn gương chiếu hậu rồi."
Chu San giọng nũng nịu "Hứ" một tiếng, ôm chú gấu hung dữ yêu quý của mình rồi ngồi xuống ghế sau xe.
(gấu hung dữ tên tiếng Anh là BE@RBRICK, là một món đồ chơi sưu tầm nổi tiếng, được sản xuất bởi công ty Nhật Bản Medicom Toy. Đây không phải chỉ là một xu hướng ở Trung Quốc mà là một hiện tượng toàn cầu, đặc biệt phổ biến trong giới trẻ và những người yêu thích thời trang, nghệ thuật đường phố, và văn hóa pop)
Lăng Tiêu bị dáng vẻ "dám giận mà không dám nói" của cô làm bật cười: "Quý món đồ đó đến vậy sao?"
"Đây là thần hộ mệnh của em."
Thần hộ mệnh?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!