Chu San nghe ra đó là giọng của Lý Thượng. Cô vội vàng đi ra phía cửa và bắt đầu thay giày: "Các anh đang ở đâu?"
"Ở văn phòng, anh ấy say khá nặng."
"Em đến ngay."
Lý Thượng lịch sự nói: "Xin lỗi nhé, bạn gái tôi cũng hơi không khỏe, nếu không cũng đã không làm phiền cô."
"?"
Chu San đóng cửa lại, vội vàng bấm nút "xuống" của thang máy mấy lần: "Sao lại là làm phiền em chứ? Đáng lẽ phải là làm phiền anh mới đúng, em đến ngay đây."
Lý Thượng như mới hiểu ra, cười đáp vâng mấy tiếng.
Khi Chu San đến tòa nhà Vũ Sâm đã hơn 12 giờ đêm. Cô đi thang máy lên tầng 42, bấm chuông mấy lần nhưng không ai trả lời. Cuối cùng phải gọi điện thì Lý Thượng mới ra mở cửa.
Lý Thượng vội vàng đi về phía thang máy: "Tôi đã mua thuốc giải rượu, shipper sắp đến rồi, tôi xuống lấy đây, cô trông anh ấy một chút nhé."
Chu San gật đầu: "Được."
Chu San chạy bước nhỏ vào trong, cô cũng không biết mình đang vội cái gì.
Đẩy cửa văn phòng của Lăng Tiêu ra, bên trong trống trơn, Chu San nhìn quanh một vòng mới nhớ ra có một phòng nghỉ sau cánh cửa ẩn.
Đẩy cửa ẩn ra, bên trong trang trí theo phong cách tối giản, tông màu lạnh và tối, khá phù hợp với phong cách nghiêm túc, chặt chẽ của nghề luật sư.
Bố trí cũng rất đơn giản, bên trái là một mặt cửa kính lớn từ trần đến sàn, tầm nhìn rất thoáng, bên cạnh cửa sổ có một ghế da màu đen, một bàn tròn nhỏ màu đào, bên cạnh có một tủ rượu nhỏ, phía trước là tủ quần áo màu đào, bên phải là một chiếc giường lớn.
Lăng Tiêu nằm ngửa nửa người trên giường, chân vẫn đặt dưới đất, như thể ngồi ở mép giường rồi ngã xuống và không thay đổi tư thế nữa.
Tư thế của anh trông rất không thoải mái để ngủ.
Chu San đi tới định gọi anh nằm cho đàng hoàng.
Cánh tay phải của anh đặt trên trán, che mất đôi mắt và lông mày, chiếc mũi cao thẳng điểm một chút đỏ hồng, môi mỏng cũng đã đậm màu hơn.
Chiếc áo sơ mi trên người đã nhăn nhúm, mấy cúc áo trên ngực lại bị cởi thêm vài chiếc, theo hơi thở mà nhấp nhô nhẹ.
Vành tai, cổ, xương quai xanh và ngực của anh đều đã ửng đỏ vì rượu.
Chu San đứng bên giường gọi hai tiếng mà Lăng Tiêu vẫn không phản ứng.
Chu San thở dài, đẩy chiếc vali màu đen đang chắn lối đi vào bên cạnh tủ quần áo.
Trên vali dán nhiều nhãn ký gửi hàng không, có vẻ anh vừa mới từ nước ngoài về, hành lý còn chưa kịp thu dọn.
Chu San lại đi đến bên cửa sổ kéo tấm rèm mỏng lại rồi mới quay lại bên giường. Chu San đứng bên giường nhìn người trên giường mà lo lắng.
Bàn tay nhỏ của cô vung vẩy trong không trung mấy cái cũng không tìm được chỗ nào để ra tay.
Cuối cùng, cô cắn môi, một chân quỳ lên giường, người nghiêng về phía trước, hai tay chống xuống đệm cúi người qua.
Mùi rượu nhàn nhạt, vành tai Chu San hơi nóng, giọng nhỏ nhẹ: "Lăng Tiêu, anh còn ổn không?"
Không có phản ứng. Chu San giơ tay trái lên kéo tay anh đang đặt trên trán, nói: "Để chân lên giường, nằm cho tử tế được không?"
Cánh tay Lăng Tiêu rất nặng, Chu San kéo không ra, chỉ có thể dùng sức mạnh hơn.
Cô vốn đã quỳ, giờ lại chỉ một tay chống xuống đệm mềm nên càng không có điểm tựa, theo cánh tay phải của Lăng Tiêu vừa động đậy, tay cô chống xuống giường trượt một cái, ngã thẳng xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!