Ban nãy Mục Vũ làm vỡ một cái ly, giờ thêm câu nói của Lăng Tiêu càng khiến thực khách ở bàn bên cạnh bị kinh động.
Mục Vũ là chủ quán, nhân viên chỉ có thể đi từng bàn trấn an, đồng thời mang lên các món ăn vặt ngon miệng để xin lỗi.
Dần dần không khí trong nhà hàng trở lại yên tĩnh, ngay cả âm nhạc trên sân khấu cũng đột ngột dừng lại.
Chu San chưa từng nghe Lăng Tiêu nói lời thô tục. Trong đầu cô nhanh chóng tua lại ký ức, xác định từ nhỏ đến lớn, dù lời nói của Lăng Tiêu đôi khi khó nghe nhưng chưa bao giờ anh văng tục.
Lúc này cô thậm chí quên cả ho.
Mục Vũ há miệng, giọng yếu ớt:
"Tôi muốn xin lỗi!"
"Không cần!"
Khóe môi Lăng Tiêu nhếch lên, một tiếng cười nhẹ vang ra đầy vẻ khinh bỉ và lạnh lẽo.
Mục Vũ nghẹn lời không nói được gì. Anh nhìn về phía Chu San, trên mặt là sự áy náy.
Dù gì đây cũng là nơi đông người.
Chu San không suy nghĩ nhiều, kéo tay áo sơ mi của Lăng Tiêu, giật nhẹ:
"Bình tĩnh lại đi… khụ khụ… đừng như thế."
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Chu San.
Ngay giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Chu San hít sâu một hơi, chớp mắt hai lần. Bàn tay nhỏ của cô lại siết chặt hơn, nắm lấy tay áo của anh.
Lăng Tiêu híp mắt, rút tay áo mình ra khỏi tay cô.
Động tác này không có gì đặc biệt, nhưng nước mắt của Chu San lập tức dâng lên, cô cắn môi, không dám nói gì.
Mục Vũ bước lên một chút, nói giọng chân thành:
"Tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu và em gái cậu."
Ánh mắt của Lăng Tiêu vẫn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu San, nhưng câu trả lời lại dành cho Mục Vũ:
"Tôi đã nói rồi, không cần."
Mục Vũ cảm thấy bực mình:
"Lăng Tiêu, cậu không có quyền ngăn tôi xin lỗi."
Đôi mày của Lăng Tiêu khẽ động, nụ cười trên môi đầy vẻ mỉa mai như thể vừa nghe được điều gì đó nực cười.
Anh từ từ quay đầu lại nhìn thẳng vào Mục Vũ. Lúc này Lăng Tiêu ung dung tháo cúc áo tay, xắn nhẹ ống tay áo, nhướng mày:
"Câu đó mà cậu cũng nói ra được à?"
Nhìn thấy dáng vẻ như sắp động tay của Lăng Tiêu, Chu San vội tiến lên ôm lấy cánh tay anh:
"Người lớn cả rồi, đừng đánh nhau! Có chuyện gì thì nói đàng hoàng!"
Lăng Tiêu cảm thấy biểu cảm lo lắng của Chu San còn buồn cười hơn cả Mục Vũ. Anh cúi xuống nhìn cô, giọng lạnh nhạt:
"Buông tay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!