Chương 44: Lăng Tiêu tức giận

Vào trưa thứ 6, một trận mưa lớn bất ngờ ập xuống.

Đường trơn trượt, tại vòng hai xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng: một chiếc xe hơi lật nhào đâm vào dải cây xanh sau đó bốc cháy ngay tại chỗ.

Khi Chu San và Cố Tinh Trì đến hiện trường, khu vực đã được căng dây phong tỏa và đám cháy đã được đội cứu hỏa kiểm soát.

Người lái xe may mắn thoát chết, đang ngồi trên vỉa hè, hai tay đặt lên đùi run rẩy không ngừng, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau vụ tai nạn.

Sau khi quay phim hiện trường, Cố Tinh Trì tiến lại gần trao đổi đơn giản với tài xế, sau đó người này chấp nhận một cuộc phỏng vấn ngắn.

Theo lời kể của tài xế, lúc đó điện thoại anh ta đổ chuông. Anh vươn tay lấy điện thoại nên mất tập trung. Khi ngẩng lên, một cái bóng đen lớn ập tới khiến anh ta hoảng hốt phanh gấp và đánh lái.

Ngọn lửa bùng lên từ đầu xe nhưng anh kịp thời xuống xe nên giữ được mạng sống.

Phỏng vấn xong Cố Tinh Trì nhìn tài xế vài lần, tỏ vẻ không tin câu chuyện của anh ta.

Cố Tinh Trì cúi đầu, khẽ nói:

"Ban ngày ban mặt, làm gì có bóng đen nào?"

Chu San quan sát môi trường xung quanh, rồi men theo vết phanh tiến ra giữa đường. Cô ước lượng chiều cao ghế lái xe, giữ nguyên tầm nhìn từ ghế lái, ngước mắt lên 45 độ về phía bên phải, liền nhìn thấy một cành cây lớn chìa ra từ gốc cây bên cạnh.

Có lẽ tài xế hoảng loạn nhìn thoáng qua nên tưởng nhầm cành cây là chướng ngại vật.

Chu San trình bày nguy cơ này với đội cứu hỏa và đội trưởng cam kết sẽ xử lý.

Sau đó họ phỏng vấn đội trưởng cứu hỏa và nhân viên xử lý tai nạn của đội cảnh sát giao thông.

Khi xong xuôi đã hơn sáu giờ tối.

Chu San lúc này mới nhớ ra rằng mình đã hẹn ăn tối với Mục Vũ.

Trong lúc cô nhíu mày suy nghĩ, Cố Tinh Trì tinh ý hỏi:

"Cậu có việc à?"

"Tôi có hẹn ăn tối, nhưng chắc là sẽ bị trễ."

"Không sao, cậu cứ đi đi. Tôi tự mang đồ về được."

Chu San không yên tâm:

"Một mình cậu liệu có ổn không?"

Cố Tinh Trì nghe vậy thì không vui, đập tay lên ngực:

"Sao lại không ổn chứ? Tôi chỉ cần nộp tài liệu, giao vài cái máy móc thì làm gì mà sai được?"

Chu San nghĩ ngợi, cũng thấy hợp lý.

"Được, tuần sau tôi mời cậu ăn cơm."

Tạm biệt Cố Tinh Trì, Chu San bắt xe đến nhà hàng.

Từ vành đai hai phía đông vào trung tâm thành phố, lại là tối thứ 6 nên không tránh khỏi kẹt xe.

Càng gần trung tâm thành phố đường càng tắc nghẽn. Một đèn đỏ phải chờ đến ba lần vẫn chưa qua được giao lộ.

Chu San liên tục nhìn điện thoại, cuối cùng bảo tài xế tấp vào lề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!