Máy điều hòa trong phòng vừa mới bật, đúng lúc có một cửa gió ngay phía trên quầy bar, Chu San có thể cảm nhận được luồng khí mát từ trên đầu thổi xuống.
Cô tránh ánh mắt anh, nói dối: "Em không định kết bạn."
Lăng Tiêu vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, tay trái lơ đãng xoay xoay ly nước trên quầy.
Chu San chớp mắt hai cái, nịnh nọt bày tỏ lập trường: "Dù em không biết giữa anh và học trưởng Mục Vũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà với mối quan hệ trước đây của chúng ta…"
Chu San ngẩng đầu chạm phải ánh mắt hứng thú của Lăng Tiêu liền vội cụp mắt xuống: "Anh biết mà, em luôn xem anh như anh trai, như người nhà, nên dù giữa các anh có chuyện gì, em nhất định đứng về phía anh."
Cô vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng khịt mũi khinh khỉnh của Lăng Tiêu.
Chu San vỗ ngực một cái, bổ sung: "Ủng hộ anh vô điều kiện!"
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không tốt lên chút nào sau những lời này anh ngửa cổ uống cạn ly nước rồi đi vòng qua quầy bar đứng trước mặt Chu San.
Chu San nghiêng đầu, đôi mắt to chớp chớp: "Sao ạ? Còn phải thề nữa không?"
Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống cô: "Em thấy em rất hài hước?"
Dù giọng điệu không nặng nề lắm nhưng Chu San vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Đèn treo trên quầy bar không cao hơn Lăng Tiêu là mấy, lúc này in rõ đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, đôi mắt sắc bén như muốn nuốt chửng người ta.
Đối diện với khí thế đột ngột của Lăng Tiêu, Chu San bắt đầu tự kiểm điểm, những ngày qua cảm giác có thể đè đầu cưỡi cổ Lăng Tiêu có phải chỉ là ảo tưởng của cô?
Thực ra, quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay anh?
Chu San bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, đảo mắt nhìn Lăng Tiêu một cái rồi tránh đi.
Lại nhìn một cái, lại tránh đi.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, cũng không hiểu tại sao giờ anh lại đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm, rõ ràng cô đã bày tỏ lập trường sẽ đứng về phía anh vô điều kiện rồi mà.
Lăng Tiêu nhìn hàng mi cong cong của cô chớp liên tục, không hề dịu dàng giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ chọc vào trán Chu San, ấn vào.
Chu San hơi nghiêng người, dưới lòng bàn tay lộ ra một góc tấm card đen.
Gần như trong tích tắc, đầu ngón tay Lăng Tiêu đè lên góc card kéo một cái rồi rút phắt ra.
Lấy card ư? Chu San chớp mắt hai cái, ngoái nhìn bóng lưng tiêu sái của Lăng Tiêu, thầm than thật trẻ con! Vẻ mặt côn đồ vừa rồi hóa ra chỉ vì một tấm card của "kẻ thù"?
Nhưng đột nhiên cô bắt đầu tò mò, rốt cuộc là thù oán gì mà khiến người như Lăng Tiêu, qua bấy nhiêu năm vẫn còn "so đo": "canh cánh" như vậy.
Điện thoại mới trên bàn rung một cái, Chu San cầm lên xem, là một email. Nhắc nhở cô về việc tốt nghiệp.
Thấy thời gian tốt nghiệp càng ngày càng gần nhưng Chu San vẫn còn nhiều việc ở Ngọc Hòa. Ví dụ như vụ án của Dương Mậu Học, cảnh sát Tống nói có thể còn phải làm phiền cô. Lại như việc phỏng vấn Phương Tâm Nặc, đặc biệt là thấy thái độ của Phương Tâm Nặc hôm nay, nghĩ đến nếu đổi người khác đến phỏng vấn chắc chắn Phương Tâm Nặc sẽ không thoải mái.
Chu San mở giao diện WeChat với cảnh sát Tống.
Chu San: "Cảnh sát Tống, hôm nay anh nói sau này còn cần em giúp đỡ, nhưng cuối tháng em phải đi SJ, liệu có ảnh hưởng đến tiến độ vụ án Dương Mậu Học không?"
Rất nhanh, bên kia đã trả lời tin nhắn.
Cảnh sát Tống: "Là việc rất quan trọng sao? Thực ra bên kiểm sát đang cân nhắc mời em ra tòa làm chứng, cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm"
Chu San: "Cảm ơn cảnh sát Tống"
Chu San vừa đặt điện thoại xuống lại nhớ ra một chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!