Chiếc taxi tìm được một chỗ thích hợp rồi dừng lại bên lề đường. Xe của Lăng Tiêu vòng qua chiếc taxi và đỗ phía trước.
Chu San vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chờ Lăng Tiêu xuống xe và bước về phía mình rồi mới mở cửa xe.
Cô mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, dài che đến giữa đùi. Vì khóc quá nhiều, đôi vai nhỏ nhắn vẫn không tự chủ được mà run nhẹ, trông vô cùng tủi thân.
Lăng Tiêu chưa từng dỗ ai bao giờ, chỉ gọi tên cô một tiếng:
"San San."
Chu San quay mặt đi, dùng cánh tay nhỏ lau nước mắt còn vương trên má, nức nở:
"Không… không có tiền… không có tiền trả."
Tình huống này thật buồn cười nhưng thái độ của Chu San lại vô cùng "ông lớn".
Lăng Tiêu nhìn cô hai lần, không nói gì mà chỉ lặng lẽ bước tới trả tiền trước.
Chu San hít mũi hai lần để xoa dịu cảm xúc.
Không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Tiêu đang đến gần.
Chu San mím môi bước nhanh về phía trước, như thể bị một cảm xúc không tên nào đó thúc đẩy.
"San San!" Lăng Tiêu đi theo phía sau gọi.
Gọi mấy tiếng Chu San vẫn không quay đầu.
Lăng Tiêu bước lên nắm lấy cánh tay Chu San rồi kéo mạnh khiến cô quay lại đối diện với anh. Vẻ mặt và giọng nói của anh trở nên nghiêm nghị:
"Chu San San!"
Chu San vốn nghĩ mình đã điều chỉnh được cảm xúc nhưng khi bị giọng nói đầy cảnh cáo ấy gọi tên cơn xúc động vô cớ lại trào dâng.
Cô quay mặt đi, nước mắt lại rơi xuống.
Lăng Tiêu nhìn cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống rồi giọng nói dịu dàng hơn:
"Đừng khóc nữa."
"Hứ!" Chu San lúc này khóc càng kỳ quặc, cộng thêm thái độ cố tình quay mặt đi không thèm nhìn anh, càng giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.
Lông mi Lăng Tiêu khẽ run.
Anh chưa từng dỗ ai bao giờ.
Sau một lúc trầm tư anh nâng tay trái lên, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, ép cô xoay khuôn mặt bướng bỉnh về phía mình.
Gương mặt cô với những giọt nước mắt phản chiếu dưới ánh nắng trông đáng thương vô cùng.
Lăng Tiêu hơi cúi người, tay phải kéo cổ tay áo sơ mi của mình rồi dùng vải áo khẽ lau nước mắt trên má cô.
Động tác của anh rất nhẹ, vì anh sợ nếu dùng thêm chút lực, làn da trắng mịn thấm đầy nước mắt ấy có lẽ sẽ bị tổn thương.
Và rồi anh rõ ràng nhận ra từng biểu cảm thoáng qua trên gương mặt Chu San.
Cô mím môi nhỏ lại, dần dần ép thành một đường thẳng, khóe miệng kéo xuống, như thể cảm giác ấm ức lại trỗi dậy, cố gắng hết sức để kìm nén.
Đôi mắt to chớp chớp hai lần, nước mắt lại tràn ra, Lăng Tiêu một lần nữa dùng tay áo lau giúp cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!