Chu San trực giác thấy Dương Mậu Học quá nguy hiểm và đáng sợ, có vẻ như tình hình không chỉ đơn thuần là bạo lực gia đình nữa.
Cô cầm điện thoại lên định gọi cảnh sát, đột nhiên nhớ đến lời Lăng Tiêu, mọi việc phải có bằng chứng.
Cô không có bất kỳ bằng chứng nào, tất cả chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi.
Chưa nói đến việc cảnh sát có tiếp nhận vụ án dựa trên phỏng đoán này hay không, cho dù cảnh sát có điều tra theo quy trình, họ chắc chắn sẽ hỏi Dương Mậu Học, nếu cuối cùng không tìm được bằng chứng hữu ích nào thì việc bạo lực gia đình mà anh ta giấu giếm sẽ bị cảnh giác. Lúc đó Phương Tâm Nặc sẽ càng khó ly hôn hơn.
Chu San nghĩ đến nhức đầu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp chuyện như thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định đợi Lăng Tiêu về trước, hỏi ý kiến chuyên môn của anh.
Chu San bồn chồn lo lắng đợi đến tận hơn ba giờ sáng, đến lúc thực sự không chống nổi cơn buồn ngủ cô dựa lưng vào ghế sofa bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.
Cô bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra, trên ban công đã có ánh nắng vỡ vụn. Trời sáng rồi. Tối qua Lăng Tiêukhông về nhà sao?
Chu San bị tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo kéo về thực tại, cô nghe máy: "Alo?"
"Chào chị, đồ ăn của chị đã để ở ngoài cửa rồi, mời chị kiểm tra nhanh, rồi…" giọng nam trong điện thoại ngập ngừng một chút, có vẻ ngượng ngùng nói: "chị tỉnh ngủ chưa ạ? Đến giờ dậy rồi."
Đồ ăn? Dậy? Chu San mơ hồ vâng một tiếng, đối phương liền cúp máy.
Cô theo bản năng xem WeChat, phát hiện Lăng Tiêu đã gửi một tin nhắn vào lúc hơn năm giờ sáng. Lăng Tiêu có việc không về được, để tránh cô đi muộn anh đã sắp xếp dịch vụ gọi dậy qua shipper.
Chu San chuyển tầm mắt lên đầu màn hình điện thoại, lúc này quả thật sớm hơn giờ dậy thường ngày của cô hai mươi phút. Cô gửi một emoji cảm ơn rồi chuẩn bị đi rửa mặt.
Chu San đứng dậy, chân tê một cái, lại ngã xuống. Tối qua dựa ghế sofa ngủ cả đêm giờ lưng không ra lưng chân không ra chân.
Sau khi rửa mặt xong Chu San mới đi lấy đồ ăn, trên đơn ghi chú bốn chữ lớn "Gọi cô ấy dậy!" Ha ha, đúng là đơn giản thô bạo!
Chu San đến công ty khá sớm, nhìn điện thoại mấy lần, tin nhắn cuối cùng vẫn là emoji cảm ơn cô gửi. Cũng phải thôi, năm giờ sáng còn đặt đồ ăn, có lẽ giờ vẫn đang nghỉ ngơi.
Tinh thần Chu San không tốt nên làm việc cũng có phần mơ hồ, suýt nữa còn gửi nhầm file. Cứ thế cô cố chịu đựng đến hơn 11 giờ.
Chu San thực sự không đợi được nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp chạy đến nhà Dương Mậu Học. Giờ ngoài việc muốn xác định an toàn của Phương Tâm Nặc cô còn muốn nhắc nhở cô ấy đừng chọc giận Dương Mậu Học.
Chu San gõ cửa rất gấp gáp, một lúc sau mới nghe thấy tiếng khóa cửa bật mở. Cửa từ từ kéo ra.
"Chị Tâm Nặc, em…" lời Chu San nghẹn lại trong cổ họng. Ngón tay cô cứng đờ giữa không trung, ánh mắt ngơ ngác nhìn Dương Mậu Học, nhất thời không có phản ứng.
Giờ này Dương Mậu Học không phải nên ở công ty sao?
Tại sao lại ở nhà?
Có phải đã phát hiện ra điều gì không?
Chu San có cảm giác máu dồn lên não, cả hốc mắt cũng nóng ran.
Tuy nhiên cô vẫn nhanh chóng nở nụ cười: "Anh Dương, anh không đi làm à?"
"Tâm Nặc bị ốm nên anh xin vài ngày phép năm."
Bị ốm? Chu San vừa nghe Phương Tâm Nặc bị ốm, tim lại loạn thêm mấy phần. Hy vọng không phải lại bị ngược đãi.
Cửa được kéo ra hoàn toàn kèm theo tiếng "kẽo kẹt" của tấm inox cọ xát. Lúc này nghe thật đáng sợ.
Dương Mậu Học nhìn Chu San: "Em không vào sao?"
Chu San cứng nhắc nhấc chân bước vào. Cây ngô đồng tháng sáu cành lá sum suê chắn ánh nắng gay gắt, mang đến chút mát mẻ thanh tịnh cho căn phòng. Nhưng Chu San lại cảm thấy âm u đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!