Chu San trở về phòng, bước chân nhanh đến mức gần như chạy, và tiếng đóng cửa vang lên cực kỳ lớn.
Lăng Tiêu khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng từ đèn chiếu xuống tạo thành một vòng tròn tựa như hình bóng của hoa mandala.
(Hoa Mandala không phải là một loài hoa thực vật cụ thể mà là một hình tượng nghệ thuật có nguồn gốc từ Phật giáo và Ấn Độ giáo. Mandala mang ý nghĩa "vòng tròn" trong tiếng Phạn và thường xuất hiện dưới dạng các họa tiết đối xứng được sắp xếp theo vòng tròn, thể hiện sự cân bằng, trật tự và hài hòa của vũ trụ.)
Trong đầu anh vang lên những lời mà Chu San vừa nói:
—— "Luật sư tồn tại không phải để bảo vệ công lý, mà là để bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật."
Câu nói ấy khiến anh nhớ đến một vị giáo sư già thời đại học.
Khi biết Lăng Tiêu chuẩn bị tham gia kỳ thi tư pháp, vị giáo sư ấy đã nói với anh rằng: "Luật sư là một nghề rất rèn luyện và mài giũa nhân tính."
Nghề này liên quan đến lợi ích thiết thân của con người vì vậy trong xã hội luôn có nhiều lời bàn tán, thậm chí là tranh cãi.
Ông nói rằng:
"Pháp luật là một thước đo. Nó lạnh lùng và không nói chuyện nhân tình bởi vì nó cần sự công bằng tuyệt đối."
"Tất cả logic cảm xúc đều không thể đảm bảo sự công bằng, vì vậy pháp luật mới tồn tại."
Ông căn dặn Lăng Tiêu:
"Nếu chọn làm luật sư, cậu phải dành cả đời để bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật."
Cuối cùng, ông để lại lời nhắn:
"Hãy kiên định niềm tin, hành nghề vì dân, bảo vệ pháp trị, theo đuổi công lý, giữ vững sự trung thực, và làm việc chăm chỉ."
Những lời ấy Lăng Tiêu luôn khắc ghi trong lòng.
Thế nhưng, để nhanh chóng tạo dựng tên tuổi trong ngành anh buộc phải nhận những vụ án gây tranh cãi. Điều đó khiến anh không thể tránh khỏi việc bị bàn tán, phán xét.
Anh biết rõ những lời người ta nói về mình:
Nào là thực dụng, chỉ biết tiền mà không quan tâm con người; nào là đảo lộn trắng đen.
Khi đã chọn nghề luật sư, anh cũng như các đồng nghiệp khác, đã sớm chuẩn bị tinh thần đối mặt với những lời gièm pha ấy.
Nhiều nhất cũng chỉ là người nói xấu anh nhiều hơn một chút mà thôi.
Những tình huống như hôm nay chỉ là xảy ra nhiều hơn bình thường một chút.
Anh không để tâm. Dù sao anh cũng biết rõ mình đang làm gì là đủ.
Đó là những suy nghĩ của anh trước khi nghe những lời của Chu San.
Khi những lời thấu hiểu đó thoát ra từ miệng cô anh mới nhận ra rằng, mình vẫn để tâm.
Ít nhất, được cô hiểu khiến anh cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Lăng Tiêu nghĩ đến mọi biểu hiện của cô khi nãy, bất giác cúi đầu bật cười khẽ.
Tiếng cười làm rung nhẹ lồng ngực anh một lúc sau mới ngừng lại.
Anh khẽ ngẩng đầu, nhướn mày, ngón tay gõ nhịp chậm rãi lên mặt bàn, lẩm bẩm:
"Cá đã sắp cắn câu sao lại đột ngột thu mồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!