Âm thanh bên ngoài rất ồn ào, ngoài giọng nói chói tai của một phụ nữ Chu San còn cảm nhận được có người vỗ lên nắp capo xe hai lần khiến thân xe khẽ rung.
Mắt cô vẫn bị che kín, đầu óc rối bời nhưng thính giác dần trở nên nhạy bén hơn.
Cô nghe thấy giọng nữ kia, nói rất nhanh và mạnh mẽ, chất vấn:
"Luật sư Lăng, xin hỏi tại sao anh lại bào chữa cho Nhậm Hưng Diên?"
"Luật sư Lăng, xin trả lời câu hỏi của tôi."
"Luật sư Lăng, bây giờ trên mạng toàn những lời chỉ trích anh, anh có suy nghĩ gì?"
"Anh lảng tránh câu hỏi vì cảm thấy xấu hổ phải không?"
Chu San dù chỉ là một phóng viên thử việc của một chuyên mục nhỏ tại đài truyền hình thành phố cũng có thể nhận ra người phụ nữ này không chuyên nghiệp chút nào.
Cô ta không giống một phóng viên chính thống mà giống như người của một studio cá nhân chuyên tạo sóng gió bằng cách thổi phồng câu chuyện.
Thậm chí cô ta giống một người làm nội dung trên các nền tảng video ngắn, quay những cảnh gây chú ý để câu view.
Chu San nghĩ rằng Lăng Tiêu sẽ không thèm quan tâm đến cô ta nhưng không ngờ anh lại mở miệng.
Giọng anh lạnh lùng:
"Ở đất nước chúng ta, bất kỳ công dân nào cũng có quyền được yêu cầu trợ giúp pháp lý. Tôi chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của mình."
Nữ phóng viên truy vấn:
"Vậy nếu anh ta không phải là đại công tử của tập đoàn Ấn Nhật, anh có chọn bào chữa cho anh ta không?"
Lăng Tiêu:
"Giả thiết của cô không có cơ sở."
Nữ phóng viên:
"Xin hỏi Luật sư Lăng, phí luật sư của vụ kiện này là bao nhiêu?"
Giọng Lăng Tiêu đã lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
"Không thể tiết lộ."
Nói xong, anh bấm còi hai lần.
Nữ phóng viên không chịu buông tha:
"Xin hỏi, anh ta thực sự vô tội sao? Xin hỏi, anh giúp một kẻ cưỡng hiếp thoát tội, lương tâm anh không cắn rứt sao? Anh không sợ sự nghiệp bị hủy hoại, bị xã hội ruồng bỏ sao?"
"Tôi nhắc lại lần nữa: Việc bào chữa của tôi dựa trên sự thật và tuân thủ pháp luật nhằm bảo vệ quyền lợi hợp pháp của thân chủ." Giọng Lăng Tiêu trầm thấp, đầy nguy hiểm. "Còn nữa, chú ý lời lẽ của cô. Chỉ cần bốn chữ "giúp anh ta thoát tội" là đủ để cô phải đối mặt với một vụ kiện rồi."
Lời của Lăng Tiêu không khiến nữ phóng viên sợ hãi, chỉ làm cô ta tạm im lặng trong giây lát rồi lại tiếp tục đưa ra những câu hỏi sắc bén.
Lăng Tiêu dường như không còn ý định đáp lại cô ta nữa, chỉ bấm còi hai lần nữa.
Nữ phóng viên liếc vào ghế phụ bên trong xe. Mặc dù bị áo khoác che kín, nhưng nhìn phần chân cũng có thể nhận ra là một người phụ nữ. Giọng cô ta càng lớn hơn:
"Cô gái ngồi bên cạnh, cô cũng là một phụ nữ, xin hỏi cô không cảm thấy đồng cảm với nỗi đau của Trác Duyệt sao? Cô che mặt vì thấy xấu hổ sao? Có phải cô cũng không đồng tình với vị luật sư bào chữa cho một kẻ cưỡng hiếp này không? Cô…"
Chu San dĩ nhiên biết những câu hỏi đó đang nhắm vào mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!