Chương 30: Em không cứu được chị đâu

Lăng Tiêu thay thuốc cho Chu San xong mới cầm hộp thuốc lên xem.

Chu San ngồi thu người trên ghế sofa, hai chân co lại, ánh mắt lúc thì hướng về hộp thuốc lúc lại nhìn Lăng Tiêu như thể muốn tìm kiếm một câu trả lời chắc chắn từ anh.

Cô không kìm được sự nôn nóng, rướn người lại gần:

"Sao rồi?"

"Em nghi ngờ chị ta và Vương Huệ Lệ là cùng một trường hợp?" Lăng Tiêu khẽ nhướn mắt lên hỏi.

Chu San không tự tin, mím nhẹ môi rồi quay đi:

"Có phải anh nghĩ em đang đoán mò không?"

Lăng Tiêu nhìn cô trong hai giây sau đó ánh mắt lại rơi xuống hộp thuốc, lật qua lật lại xem xét:

"Quan sát của em luôn rất nhạy bén."

Đây là đang ngầm thừa nhận suy đoán của cô sao?

Chu San khẽ chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn lại rướn tới gần:

"Vậy anh nghĩ thế nào? Anh cũng đã gặp Dương Mậu Học rồi, anh ấy thực sự rất tốt."

"Ừ."

Câu "Ừ" này lại giống như đang đồng tình về nhân cách của Dương Mậu Học.

Chu San cảm thấy bực bội, thái độ mập mờ của Lăng Tiêu thật sự rất khó chịu.

Cô giật lấy hộp thuốc, tức giận định quay về phòng.

Đi được vài bước giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu vang lên:

"Quay lại."

Chu San ngừng lại hai giây rồi ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống.

Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng, lấy điện thoại ra gọi, còn không quên trêu:

"Tật của em là biết ít nhưng nghĩ nhiều."

Chu San "hừ" một tiếng, quay lưng lại, gương mặt nhỏ nhắn hờn dỗi nhìn sang hướng khác.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lăng Tiêu bật loa ngoài, đặt điện thoại giữa ghế sofa.

Anh mở lời:

"Bác sĩ Hứa, bây giờ anh rảnh không? Tôi có vấn đề muốn hỏi."

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông trẻ:

"Rảnh chứ. Là vụ án à?"

Chu San dù đang quay lưng nhưng đã âm thầm dịch người lại gần nghiêng tai lắng nghe.

Nhìn bóng lưng cô, Lăng Tiêu khẽ cười:

"Không phải vụ án, chỉ là muốn hỏi một loại thuốc kháng viêm tên "Cephalexin", liệu có dùng được trong trường hợp viêm họng hay viêm mũi do cảm cúm không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!