Chương 29: Cô gái nhỏ xấu hổ

Thang máy từ từ di chuyển lên trên.

Không gian kín bốn phía, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió luồn qua khe hở thang máy, tiếng nước mưa nhỏ giọt từ tay cầm dù.

Và còn một thứ không thể bỏ qua: tiếng thở.

Chu San đứng đối diện vách thang máy. Bề mặt sáng bóng của vách thang máy phản chiếu khuôn mặt cô.

Hai má cô hơi đỏ.

Trên trán còn in rõ một chữ "u sầu".

Lăng Tiêu lên tiếng:

"Cởi áo mưa ra đi."

Chu San đáp một tiếng "Ồ," rồi tháo áo mưa quay người lại đưa cho Lăng Tiêu.

Mặc dù có che dù nhưng toàn thân anh vẫn ướt đẫm.

Áo vest ngoài đã được anh tháo ra và vắt lên tay, phần vai và ngực áo sơ mi cũng bị ướt dính sát vào da.

Những đường nét cơ bắp hiện rõ. Chu San đưa mắt nhìn lên, thấy ở góc hàm của anh vẫn còn đọng vài giọt nước mưa.

Sự sắc sảo trong ánh mắt anh bị làn nước mưa làm dịu lại mang thêm chút vẻ u buồn.

Khiến người ta chỉ muốn lau khô những giọt nước lạnh lẽo đó đi.

Lăng Tiêu cúi mắt nhìn Chu San.

Rồi anh dừng ánh mắt ở chiếc áo mưa trên tay cô, sau đó ngẩng lên:

"Quay người lại."

"???"

Chu San không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo. Cô thu lại áo mưa, xoay người đi không nhìn anh.

"Để anh xem vết thương sau lưng của em."

Khi lời nói này truyền vào tai, Chu San chưa kịp phản ứng cho đến khi cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh lướt qua vai mình, cả người cô lập tức cứng lại.

Mái tóc cô được vén sang vai trái, đầu tóc cọ vào tai khiến cô ngứa ngáy, tê tê.

"Không bị ướt." Lăng Tiêu nói khẽ.

Cửa thang máy như được điều khiển, đúng lúc mở ra.

Chu San che giấu sự bối rối, nhanh chóng bước ra ngoài.

Về đến nhà cô treo áo mưa vào chỗ cố định, nhanh chóng thay giày, định chạy về phòng.

Lúc này cô cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Vừa có chút lo lắng vừa như bị đè nén.

Lăng Tiêu liếc nhìn Chu San một cái, giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc:

"Uống thuốc trước đi. Anh đi thay đồ rồi sẽ giúp em thay băng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!