Chương 28: Mầm non nhỏ bé

Chu San chưa bao giờ yêu.

Kiến thức về tình yêu của cô hoàn toàn trống rỗng, chủ yếu được lấp đầy bằng những bộ phim và phim truyền hình.

Trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời, lần gần nhất mà cô cảm nhận được tình yêu cũng chỉ là một mầm non nhỏ bé, chưa kịp thấy ánh mặt trời đã héo úa.

Lúc đó Chu San đang học cấp hai. Không chỉ cô mà cả bạn bè xung quanh đều tràn đầy tò mò và khao khát khám phá hai từ "tình yêu".

Vì còn nhỏ tuổi, lại là con gái, mỗi ngày cô đều đi học và tan học cùng Lăng Việt.

Có một tuần Lăng Việt phải lên tỉnh tham gia cuộc thi nên gia đình nhờ Lăng Tiêu lo việc đưa đón Chu San.

Một ngày nọ sau giờ tan học, Lăng Tiêu đã hẹn với vài người bạn chơi bóng rổ nên tiện thể dẫn theo "đứa em phiền phức" là Chu San.

Mục Vũ cũng ở đó.

Anh là bạn cùng lớp với Lăng Tiêu, lớn hơn Chu San bốn tuổi.

Chu San không hứng thú với bóng rổ, cô ngồi bên cạnh làm bài tập.

Cô chăm chú làm bài, hoàn toàn chặn mọi âm thanh ồn ào xung quanh cho đến khi một chai nước tăng lực với bao bì xanh lá xuất hiện trước mặt.

Chu San ngẩng đầu, chàng trai trước mắt đứng lưng quay về ánh sáng, hơi cúi người, trên mặt đầy mồ hôi nhưng nụ cười nơi khóe môi còn mềm mại hơn cả ánh đèn trong sân bóng.

Không phóng đại chút nào, Chu San cảm thấy phía sau anh ấy xuất hiện vô số bong bóng màu hồng lấp lánh.

Mục Vũ thấy cô ngây người, tưởng cô bé nhút nhát, bèn lắc nhẹ chai nước trên tay:

"Em gái, uống chút nước không?"

Chu San sực tỉnh: "Cảm ơn."

Cô đặt cuốn tập và bút máy xuống, hai tay nhận lấy chai nước, vô thức vặn nắp.

Do dùng sức, cô cúi lưng xuống, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Lúc này, Mục Vũ vỗ nhẹ vai cô: "Để anh giúp."

"Cảm ơn."

Chu San ngửa đầu nhấp từng ngụm nhỏ nhưng ánh mắt lại len lén liếc trộm Mục Vũ.

Anh chống tay ngồi bên cạnh, đôi chân dài duỗi ra, trông rất thoải mái khi xem trận đấu.

Chu San vặn nắp chai lại: "Anh không chơi bóng rổ sao?"

"Anh trai em chơi dữ quá, anh nghỉ chút."

Anh trai em? Chu San cầm cuốn tập, bĩu môi: "Anh ấy không phải anh trai em."

"Haha."

Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, Chu San cảm nhận được bàn tay ấm áp của chàng trai xoa nhẹ lên đầu mình.

Sau đó giọng nói vui vẻ của anh vang lên: "Sao vậy? Cậu ấy làm em không vui à?"

Chu San mím môi không trả lời, tiếp tục nhìn vào bài tập.

Không hiểu tại sao những bài vốn không khó giờ đây dường như trở nên phức tạp hơn vì có người ngồi cạnh. Chu San mãi không hiểu được ý bài và không biết bắt đầu từ đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!