Chương 24: Chồng tôi rất giỏi đánh đấm

Người phụ nữ bắt gian có thể bộc lộ toàn bộ tiềm năng ẩn giấu của mình.

Lúc này cô ta không nghe lọt tai bất kỳ lời nào, sức mạnh tăng vọt, tay có gì thì ném cái đó.

Trong khi đó Chu San vừa tránh né vừa cố gắng giải thích lý lẽ.

Cô vừa kêu: "Chị hiểu lầm rồi!" vừa vòng qua bàn gỗ dài, rồi mở rộng áo choàng tắm ra: "Chị chủ à, chị xem tôi mặc thế này làm sao có thể…"

Cô định chứng minh mình ăn mặc rất qua loa.

Nhưng chưa kịp nói hết câu, một ly trà bằng sứ đã bay thẳng về phía cô.

Chu San nghiêng đầu, cảm nhận được một làn gió sượt qua tai, sau đó là tiếng ly rơi xuống đất vỡ tan.

Triệu Vũ nhân cơ hội ôm lấy Lâm Thính: "Vợ ơi, em thật sự hiểu lầm rồi, cô ấy chỉ là…"

"Em hiểu lầm?" Lâm Thính vừa vùng vẫy vừa gào lên: "Anh đừng tưởng tôi không biết chuyện của anh ở ngoài kia! Muốn người ta không biết trừ phi mình không làm, tôi chỉ không ngờ anh lại dám mang về nhà! Đừng quên đây là địa bàn của ai!"

Lâm Thính giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, trừng mắt nhìn Chu San, run rẩy chỉ tay: "Nhỏ như vậy, nhỏ như vậy…"

Lâm Thính là một người phụ nữ có học thức và khí chất nhưng so với Chu San thì khoảng cách tuổi tác là điều không thể phủ nhận.

Cơn giận trong lòng cô lại bùng lên đến đỉnh điểm. Lâm Thính dùng hết sức muốn thoát khỏi sự khống chế của Triệu Vũ, nhưng sức phụ nữ trời sinh yếu hơn đàn ông.

Triệu Vũ thấy tình hình không thể kiểm soát nổi nữa, vội thúc giục Chu San: "Cô còn đứng đó làm gì? Mau chạy đi!"

Chạy kiểu gì?

Căn phòng này không rộng, một chiếc bàn gỗ dài đã chiếm phần lớn không gian, bên cạnh là giường, chỉ còn khoảng trống hơn một mét ở giữa.

Triệu Vũ đang ôm Lâm Thính đứng ở phía bên kia bàn, còn cửa thì ở sau lưng họ.

Chu San nhìn thấy dáng vẻ phát cuồng của Lâm Thính, thật sự sợ chưa kịp chạy ra thì đã bị túm tóc.

Cô theo bản năng tìm kiếm lối thoát khác. Hai bên là cửa sổ sát đất được bao kín, ngoài cánh cửa kia thì không còn lối ra nào khác.

Ngoài cửa sổ là sân vườn xinh đẹp, giờ đây đã đứng đầy người chỉ trỏ xem náo nhiệt.

Quả nhiên bản năng xem trò vui là đặc tính bẩm sinh của con người.

Đúng lúc này, Lâm Thính trực tiếp cúi xuống cắn vào tay Triệu Vũ.

Thoát khỏi vòng ôm của Triệu Vũ, cô nhặt một khay mực trên bàn lên và ném về phía Chu San.

Khay mực rơi xuống đất phát ra một tiếng uỳnh nặng nề.

Chu San toát mồ hôi lạnh, may mà trượt đi nếu không đầu cô chắc đã nở hoa rồi.

Cô run rẩy nói: "Chị thật sự hiểu lầm rồi! Tôi là phóng viên, không phải tiểu tam, hôm nay tôi mới gặp ông ấy lần đầu."

Lâm Thính không chịu nghe giải thích, chỉ nghĩ rằng tất cả đều là dối trá.

Cô đã sớm phát hiện Triệu Vũ bên ngoài có phụ nữ nhưng luôn giả vờ mắt nhắm mắt mở, lại thêm những lời bóng gió cảnh cáo. Cô nghĩ mình có thể bảo vệ được gia đình này, không ngờ Triệu Vũ lại to gan đến mức dắt người về nhà.

Nỗi uất hận và tủi thân lâu nay lúc này bùng phát như núi lửa phun trào.

Lâm Thính vòng qua bàn gỗ lao tới: "Cô còn trẻ mà không học hành tử tế lại đi phá hoại gia đình người khác! Mẹ cô không dạy cô làm người à?"

Chu San thấy vậy lập tức nhảy lên giường, sau đó nhảy từ giường về hướng cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!