Trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn sáng, không khiến bầu không khí quá mức mờ ám.
Ở góc chéo của chiếc giường, hai chiếc ghế sofa đơn được ghép lại tạo thành một "chiếc giường" dài khoảng 1m5.
Chu San nằm trên đó phải co chân lại.
Nhưng vốn dĩ khi ngủ cô thích nằm nghiêng co chân nên cũng không ảnh hưởng gì. Thậm chí cô còn thấy xung quanh kín mít như vậy khiến cô có cảm giác rất an toàn.
Chu San nằm trên "giường", hai bàn tay nhỏ đặt chồng lên nhau trước ngực, ngón trỏ và ngón cái xoay vòng.
Không ngủ được, dù sao trong phòng cũng còn một người đàn ông.
Cô mở mắt ra, chiếc bình phong mang nét cổ điển tinh tế đập vào tầm nhìn. Hình ảnh những mỹ nữ trên đó đã bị cô cố ý dùng áo choàng tắm che đi.
Bởi vì Lăng Tiêu đến nên bức tranh đó bỗng trở nên "không phù hợp."
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong đường ống của nhà vệ sinh.
Chu San mím môi, khẽ cất giọng: "Lăng Tiêu, anh có ngáy không?"
"…"
Sau vài giây yên lặng, cô lại nói: "Hôm nay anh ít nói quá."
Lăng Tiêu lên tiếng: "Cũng đúng."
Giọng điệu của anh đã trở lại như bình thường.
Chu San cuối cùng cũng yên tâm, xoay người định ngủ.
Lăng Tiêu đột nhiên nói, giọng nhẹ nhàng: "Vậy thì trò chuyện đi."
"?"
"Nghe nói em đến khách sạn suối nước nóng này là để hẹn gặp một người đàn ông."
"…"
"Nghe nói người đó là thần tượng của em."
"…"
"Nghe nói…"
"Lăng Tiêu." Chu San cắt ngang: "Anh là luật sư, sao lại dùng từ "nghe nói"? Tin đồn nên chấm dứt ở những người thông minh."
Lăng Tiêu kéo dài âm thanh: "Ồ."
Khi Chu San nghĩ rằng anh sẽ yên lặng thì giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên.
"Vậy nên, chuyện người đó là thần tượng của em là tin đồn, hay chuyện em hẹn gặp đàn ông là tin đồn?"
"Em…"
Chu San ngập ngừng, bởi vì cô nhận ra hình như Lăng Tiêu đang ghen.
Có phải là ghen không?
Không nghe thấy Chu San trả lời, Lăng Tiêu lại cất giọng: "Hửm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!