Chương 22: Anh về phòng cùng em đi

Chiếc xe dừng lại trước cửa "Khách sạn suối nước nóng Thính Vũ". Tài xế quay đầu lại nói: "Em gái, đến nơi rồi."

Chu San cảm ơn rồi xuống xe.

Lúc còn ngồi trên xe thì không cảm nhận được gì, nhưng bây giờ đứng giữa đêm khuya ở lưng chừng ngọn núi tuyết, một luồng gió lạnh thấu xương ùa tới khiến cô rùng mình một cái.

Cô nhanh chóng chạy vào sảnh khách sạn, lấy chứng minh thư ra: "Chào chị, tôi đã đặt phòng ở đây."

Sau khi xác nhận thông tin, cô lễ tân đưa cho Chu San thẻ phòng và một tờ sổ tay quảng cáo.

Chu San chưa vội rời đi mà nhỏ giọng hỏi: " Ông chủ của khách sạn, ông Triệu Vũ có ở khách sạn không?"

"Ông chủ không có ở đây, sáng mai sẽ về," cô lễ tân trả lời, hơi ngập ngừng một chút: "Nhưng bà chủ hiện đang có mặt."

Thế nhưng Chu San đâu phải đến đây để tìm bà chủ.

Cô nói vài câu qua loa rồi nói muốn về phòng, bước chân cũng nhanh hơn vì bên ngoài quá lạnh.

Theo hướng dẫn cô đi qua sảnh rồi vòng qua sân sau, đi mãi, đi mãi.

Cô bắt đầu nghi ngờ lời tài xế nói đây là "khách sạn nhỏ." Vậy thì khách sạn lớn liệu có phải cần phải gọi taxi để di chuyển trong khuôn viên không?

Khách sạn suối nước nóng này mang phong cách thanh lịch và nghệ thuật, cũng rất phù hợp với cái tên đầy ý vị của nó.

Cách trang trí cũng tương tự, kết hợp giữa đá và gỗ, vừa lạnh lẽo lại vừa thân thiện.

Phòng của Chu San nằm ở tầng hai, rộng khoảng ba mươi mét vuông, có một chiếc giường lớn, hai ghế sofa đơn và một bàn trà.

Cô bật điều hòa, cắm sạc điện thoại rồi bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng.

Điểm nổi bật nhất trong phòng là tấm bình phong mang hơi hướng cổ xưa, trên đó có một bức tranh vẽ mỹ nhân với thân hình uyển chuyển, dáng vẻ yêu kiều.

Phía sau tấm bình phong là bồn rửa tay, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ. Đẩy cửa ra là phòng vệ sinh, trong đó có một bồn tắm dài hình chữ nhật xây bằng gạch được thiết kế chìm, nhìn qua rất thích hợp để ngâm mình thư giãn.

Chu San lấy túi bọc bồn tắm dùng một lần, mở nước nóng. Vừa rồi bị gió lạnh thổi trúng, cô sợ cảm lạnh nên quyết định ngâm lâu một chút.

Không có điện thoại để nghịch, cô tiện tay cầm theo sổ tay quảng cáo đi vào.

Nằm trong bồn tắm, mọi mệt mỏi dần dần tan biến.

Chu San buồn chán lật xem cuốn sổ tay quảng cáo.

Mấy trang đầu là giới thiệu về khách sạn, các trang sau là thông tin về ngọn núi tuyết này.

Sổ tay viết rằng, ông chủ và bà chủ khách sạn này đã gặp nhau trên ngọn núi tuyết này sau đó quyết định từ bỏ sự ồn ào của thành phố và chọn ở lại đây.

Khách sạn này được đặt tên là "Thính Vũ" bởi vì tên bà chủ là "Thính" và tên ông chủ là "Vũ" ghép lại thể hiện tình yêu của họ.

Đúng là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào khiến người khác ghen tị.

Chu San đang cảm thán thì điện thoại trong phòng reo lên.

Cô quấn khăn tắm quanh người rồi chạy ra nghe máy.

Vừa nhấc máy, cô đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào nhưng hơi lúng túng của cô lễ tân: "Cô Chu, ở quầy lễ tân có một người đàn ông nói là chồng cô. Cô xem…"

Chu San chưa nghe hết đã lập tức cảnh giác: "Tôi không có chồng, anh ta lừa đấy."

Nói xong, trán cô lập tức đổ mồ hôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!