Dưới tòa nhà đài truyền hình, Lăng Tiêu đạp phanh dừng xe bên đường.
Một đám đông nhân viên văn phòng ùa ra từ cửa ga tàu điện ngầm không xa rồi nhanh chóng phân tán.
Giờ đi làm nên ai cũng vẻ vội vã.
Nhưng Chu San không có động thái xuống xe, cô nắm chặt túi xách trên đùi, ánh mắt mơ hồ, cau mày cắn môi.
Lăng Tiêu thấy cô tâm trí không tập trung và đang suy nghĩ điều gì đó nhưng không đoán được cô đang nghĩ gì. Cụ thể là từ tối qua, anh cảm thấy cô như người uống phải rượu giả vậy, nói năng không đầu không đuôi.
Lăng Tiêu lười đoán, trực tiếp hỏi: "Em lại đang nghĩ gì vậy?"
Thấy cô không nói gì Lăng Tiêu đưa tay chạm vào trán cô trêu chọc: "Không nóng mà."
Mặt Chu San lập tức đỏ bừng. Cô cảm thấy bàn tay anh rất nóng, dường như còn mang theo dòng điện, từng tấc từng tấc đốt cháy làn da trên trán cô. Theo bản năng, cô nghiêng người né tránh: "Đừng làm thế."
Lăng Tiêu: "???"
Thế nào?
Chu San cúi đầu, ngước mắt nhìn Lăng Tiêu một cái rồi nhanh chóng xuống xe.
Cô bước đi rất nhanh như thể đế giày bôi dầu vậy.
Đột nhiên, một cái ôm lớn từ phía sau áp lại. Là chạy tới ôm, khiến Chu San loạng choạng hai bước vì lực va chạm. Tâm trạng cô lập tức nổ tung. Liền dang hai tay thoát khỏi vòng ôm: "Đừng làm thế".
Giọng cô sắc bén khiến người xung quanh ngoái nhìn. Ngô Tĩnh đeo túi xách da màu đen, hai tay vẫn giữ tư thế bị hất ra, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Chu San thay đổi sắc mặt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, chị Tĩnh, em tưởng… tưởng… em không biết là chị."
Ngô Tĩnh hơi buồn bực, cảm thấy mình như kẻ sàm sỡ. Chu San mặt xị xuống: "Thật sự xin lỗi."
"Không sao." Ngô Tĩnh nhanh chóng lấy lại tinh thần, choàng vai Chu San đi vào tòa nhà đài truyền hình: "Em phản ứng thế này, có phải gặp phải biến thái không?"
Biến thái? Cũng không đến mức đó. Chu San ủ rũ: "Không có, chỉ là đang suy nghĩ nên không kịp phản ứng."
"Tối qua cảm ơn em đã đưa chị về nhé, San San."
"Không có gì, đó là điều nên làm."
"À đúng rồi, chị nhớ anh hàng xóm của em có đến phải không?"
Nhắc đến Lăng Tiêu, tai Chu San đỏ ửng, khẽ "ừm" một tiếng.
Giọng Ngô Tĩnh trở nên hứng khởi: "Sáng nay chị mới nhớ ra, anh ấy có phải là Lăng Tiêu của văn phòng luật Lăng Độ không?"
Lại còn quen biết sao?
Nhưng nghĩ lại cũng phải, Lăng Tiêu dường như khá nổi tiếng, thêm nữa họ là người làm tin tức, biết nhau cũng không lạ.
Ngô Tĩnh thấy cô ngẩn người, thúc giục trả lời: "Có phải Lăng Tiêu không? Phải không?"
"Phải."
"Sao em lại nói anh ấy xấu?"
Chu San nghĩ ngợi hai giây, nói: "Anh ấy không hợp thẩm mỹ của em."
"Vậy là vấn đề của em rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!