Chu San ngồi trên ghế massage ăn rất nhiều dâu tây, cô cảm thấy no nên vẫy tay bảo không ăn nữa.
Nhưng kết quả là bàn tay to lớn trước mặt vẫn cứ liên tục không ngừng nghỉ nhét dâu tây vào miệng cô.
Chu San ngước mắt lên thấy khuôn mặt đáng ghét của Lăng Tiêu.
Cô vung tay tát một cái và tát tỉnh luôn chính mình.
Chu San tự giễu cong khóe miệng, đặt bàn tay nhỏ lên trán.
Cũng phải thôi, chỉ có trong mơ mới dám tát anh ấy một cái.
Dù chỉ là trong mơ vẫn cảm thấy sướng ghê.
Chu San cảm thấy một luồng gió mát ẩm ướt, quay đầu nhìn thì thấy cửa sổ kính hở một khe nhỏ, gió chui vào từ đó.
Cô bò ra khỏi mền, trước tiên đi ra ban công quan tâm đám cây xương rồng không hề yếu ớt kia. Ừm, phát triển rất tốt.
Chu San đứng dậy, bên ngoài u ám, có hơi mưa phùn.
Cô đóng cửa sổ rồi quay lại giường, mò điện thoại từ dưới gối ra kiểm tra tin nhắn chưa đọc xong thì mở mục tin tức.
Tin nóng là về sự việc của Dương Mậu Học, anh ta đã chia sẻ thông báo sáng sớm của cảnh sát, chứng minh được hành vi nghĩa hiệp của mình trước công chúng. Theo đó, càng ngày càng nhiều người quen biết Dương Mậu Học đứng ra kể về những việc tốt anh đã làm suốt nhiều năm qua.
Một người dùng mạng nói từng làm chung công ty với Dương Mậu Học, anh ấy rất nghĩa khí, sẽ vô điều kiện giúp đỡ mọi đồng nghiệp xung quanh, như một gã ngốc vậy.
Một người tự xưng là bạn học tiểu học của Dương Mậu Học kể rằng năm đó mình bị học sinh lớp trên bắt nạt, Dương Mậu Học đã trực tiếp xông vào cứu anh ta, cuối cùng cũng bị đánh rất thê thảm.
Còn một người dùng mạng kể nhiều năm trước bị cướp túi xách trên đường, chính Dương Mậu Học đã giúp đuổi theo lấy lại, còn bị tên cướp cắt một nhát nên chảy rất nhiều máu.
Người dùng mạng còn đào lại tin tức cũ, chất lượng hình ảnh không rõ lắm nhưng có thể thấy được khuôn mặt còn non nớt của Dương Mậu Học, anh đang được phỏng vấn về việc cứu hai học sinh tiểu học suýt chết đuối khi đi bơi ở sông.
Hóa ra Dương Mậu Học là một người vô cùng, vô cùng tốt.
Tốt đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.
Chu San nghĩ, việc cô giúp Dương Mậu Học lần này ông trời nhất định sẽ âm thầm ghi nhận một công lao của cô.
Cô mở sổ ghi chú ra, bên trong ghi lại tất cả những phóng viên của chương trình "Bên trong và bên ngoài tòa án" năm đó mà cô đã dò hỏi được.
Sau khi cô đến từng phòng ban nhận diện và loại trừ vẫn không tìm thấy người phóng viên gầy gò năm ấy.
Chỉ hy vọng, công lao lần này có thể giúp cô không đi đường vòng nữa, sớm tìm được người phóng viên đó để hiểu rõ về vụ án của ba cô năm xưa.
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, văn phòng lan tràn một bầu không khí gọi là "hội chứng hậu kỳ nghỉ".
Không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím lác đác.
Vì thế, giọng nói của Khúc Liên Kiệt đặc biệt vang "Năm phút nữa, họp ở phòng họp."
Chu San đi vệ sinh xong, quay lại chỗ ngồi cầm sổ ghi chép và bút bi vào phòng họp.
Ngô Tĩnh vẫy tay "San San, bên này."
Chu San nói cảm ơn, vừa ngồi xuống Ngô Tĩnh đã nghiêng người lại gần.
"San San, em đã tìm được chú phóng viên thần tượng chưa?"
Chu San uể oải lắc đầu "Đã đi xem rồi, đều không phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!