Chương 14: Em sẽ đứng dưới ánh mặt trời

2 giờ sáng.

Trung tâm thành phố, tòa nhà Vũ Sâm.

Tầng 42, văn phòng luật Lăng Độ.

Phòng họp số 2.

Luật sư Triệu và luật sư Ngô đang đau đầu vì chứng cứ mới trong vụ án cố ý giết người, mỗi người một ý, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.

Lăng Tiêu nhíu mày, cầm bút gõ hai lần lên mặt bàn.

Khi phòng họp yên lặng, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nói: "Trên cơ thể nạn nhân có nhiều vết bầm tím, giám định cho thấy đó là do cây gậy gỗ của thân chủ gây ra. Tuy nhiên, vết thương chí mạng là do cú đánh vào sau đầu nạn nhân gây xuất huyết nội sọ dẫn đến tử vong. Cả hai vết thương ở sau đầu, một do gậy gỗ của thân chủ, một do vật sắc nhọn có góc 90 độ gây ra.

Hiện tại pháp y chưa thể xác định vết thương nào dẫn đến cái chết."

Luật sư Triệu thở phào: "Tôi cũng nghĩ đột phá nằm ở điểm này. Dù cảnh sát tìm được cây gậy gỗ có dấu vân tay của thân chủ nhưng vẫn chưa tìm được hung khí kia. Chỉ cần kiểm sát viên không thể chứng minh cả hai vết thương đều do thân chủ gây ra thì tội danh cố ý giết người không thể thành lập."

"Đừng chủ quan." Lăng Tiêu quay sang nhìn luật sư Ngô: "Luật sư Ngô, anh thấy sao?"

Luật sư Ngô vừa rồi còn bất đồng ý kiến với luật sư Triệu nhưng thấy Lăng Tiêu đã nói vậy cũng chỉ đành giơ tay tỏ ý không ý kiến.

Lăng Tiêu tiếp lời: "Luật sư Triệu, về thông tin liên quan đến hung khí sắc nhọn có góc 90 độ đó, cần thường xuyên đến sở cảnh sát để tìm hiểu thêm."

Luật sư Triệu gật đầu: "Được. Anh cứ yên tâm."

Lăng Tiêu phất tay, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi.

Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại Lăng Tiêu và Lý Thượng.

Lý Thượng cẩn thận xem xét tài liệu: "Anh nghĩ vết thương góc 90 độ kia là do cái gì gây ra?"

Lăng Tiêu lắc đầu: "Sao chép cho tôi một bản."

"Được, tôi sẽ fax cho anh." Lý Thượng bất lực nhún vai: "Thân chủ này đúng là phiền phức. Ban đầu còn chối không đánh người, ép cảnh sát phải tìm được cây gậy gỗ có dấu vân tay mới chịu nhận. Tôi thấy nếu anh ta còn che giấu mà để cảnh sát tìm ra hung khí góc 90 độ kia thì có thần thánh cũng không bào chữa được."

Luật sư cần phải tin tưởng thân chủ. Điều khiến luật sư đau đầu nhất chính là thân chủ không trung thực.

Thấy Lăng Tiêu không nói gì, Lý Thượng bỗng đổi chủ đề: "Luật sư Lăng, em trai anh chẳng phải đã về rồi sao? Tôi còn tưởng anh sẽ không quay lại nữa."

"Nó về lúc nào thì về, liên quan gì đến tôi?" Lăng Tiêu nhắm mắt, xoa nhẹ ấn đường, "Các vụ án trong văn phòng, bất kể có phải của tôi hay không đều không được xảy ra bất kỳ vấn đề nào! Tôi nhất định phải trở thành trưởng phòng pháp lý của tập đoàn Ấn Nhật!"

"Tôi hiểu, dù sao cũng đã chuẩn bị lâu như vậy rồi." Lý Thượng đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Luật sư Lăng, tối nay anh ngủ lại văn phòng à?"

Trong văn phòng của Lăng Tiêu có phòng nghỉ.

Anh ngừng một chút, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời đêm thăm thẳm, ánh sao lác đác.

"Không, lát nữa tôi sẽ lái xe dự phòng về nhà. Mai bảo lão Trương đến nhà tôi lấy xe rồi lái về công ty là được."

Lý Thượng lập tức bị đánh thức tinh thần hóng chuyện: "Là vì San San về rồi? Đang đợi anh hả?"

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, giọng điệu chậm rãi: "San San?"

"Hay phải gọi là chị dâu?"

"Im đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!