Chương 12: Em chiếm tiện nghi của anh?

Lăng Tiêu bị miệng nhỏ của Chu San làm cho ồn ào đến mức đau đầu.

Dường như không muốn nhẫn nhịn thêm, anh nâng tay lên nắm lấy má cô, bóp miệng cô thành hình chữ "o".

Với giọng cảnh cáo quen thuộc, anh nói: "Chu San San, mở mắt ra."

Thường thì khi nghe anh gọi như vậy Chu San chắc chắn sẽ chịu thua.

Nhưng bây giờ thì không.

Nếu lại để cô nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi một lần nữa có lẽ cô sẽ lên thiên đường ngay lập tức.

Chu San nhận ra người đang nắm má mình là Lăng Tiêu.

Vì vậy, cô vội vàng lao tới ôm lấy anh như cọng rơm cứu mạng, giọng khóc lóc: "Lăng Tiêu, không chơi nữa! Không chơi nữa!"

Lăng Tiêu bị cô đẩy mạnh, ngã xuống đất, một vật cứng trên mặt đất đập vào vai khiến anh đau điếng.

Thế nhưng cô gái mềm mại trên người anh vẫn không ngừng nói, thậm chí còn có chút bi thương "Lăng Tiêu, em chỉ là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại nho nhỏ, em không có can đảm, em…"

"Giả vờ thôi." Lăng Tiêu cắt ngang lời cô.

Anh đành thở dài, vỗ nhẹ vào lưng cô "Tất cả chỉ là giả thôi, chỉ là NPC mà thôi."

Chu San rất ít khi nghe thấy giọng Lăng Tiêu nhẹ nhàng và an ủi như vậy.

Khi cô ngừng nói các giác quan của cô trở nên nhạy bén. Cô có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh bên tai, cũng cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực anh theo từng nhịp thở.

Ngón tay Chu San vô thức siết chặt vải áo thô của Lăng Tiêu, khẽ yêu cầu "Có thể ngừng chơi không?"

"Chúng ta còn 4/5 chưa chơi xong."

"Nhưng em không muốn chơi nữa." Chu San lại hỏi, "Có thể ngừng chơi không?"

Im lặng trong hai giây.

Lăng Tiêu thở dài "Được."

Sau đó anh vỗ nhẹ vào vai Chu San thúc giục "Em dậy đi, em đè lên người anh đau lắm."

Chu San lúc này mới phản ứng lại, nâng tay chống vào vai Lăng Tiêu để ngồi dậy.

Vì sự mạnh mẽ của cô, Lăng Tiêu "Xì" một tiếng.

Mất một lúc anh mới ngồi dậy, lấy đèn pin từ bên cạnh chiếu ánh sáng vào vải áo quanh hông mình.

Trên đó có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại.

Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch lên "Chắc chắn không chơi nữa?"

Chu San trả lời một cách chắc chắn và thành thật "Ừ."

Tóc cô búi cao giờ đã rối tung, vài sợi tóc rơi ra dính vào má và cổ, đôi môi đầy đặn hơi hé mở, đôi mắt lớn của cô giống như con nai hoảng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Lăng Tiêu thở dài, lấy ra bộ đàm liên lạc với nhân viên thông báo là không chơi nữa.

Đầu bên kia trả lời một tiếng, sau đó tất cả đèn trong phòng sáng lên.

Lăng Tiêu nắm lấy cổ tay Chu San kéo cô dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!