Tim Chu San đập mạnh một nhịp, đôi môi cũng bất giác run lên.
Cô giật mình tỉnh lại, làm gì có tiếng chuông gió nào, chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên mà thôi.
Trước mắt cô là gương mặt tự mãn của Lăng Tiêu đang nở nụ cười.
Anh hơi cúi người, những sợi tóc trên trán bị gió thổi tung. Dáng vẻ ấy chẳng thể gọi là nghiêm túc, thậm chí còn có chút tùy tiện.
Nhưng Chu San hiểu rõ, Lăng Tiêu chưa bao giờ nói suông.
Vì vậy, dù anh chỉ nhàn nhạt nói một câu "Được thôi," cô cũng không tránh khỏi nghĩ đến chuyện xa hơn.
Trong đầu Chu San lúc này rối tung, ngón tay siết chặt chiếc khăn quàng trên vai. Đôi mắt to tròn chớp hai lần:
"Gì cơ?"
Khóe môi Lăng Tiêu cong lên một nụ cười cuốn hút, anh đưa cánh tay phải ra. Lập tức, tiếng nhạc ngừng lại, một bó hoa xuất hiện trong tay anh.
Khi Lăng Tiêu nắm tay Chu San bước vào trung tâm khung cảnh, cô có cảm giác như đang mơ, đầu óc mơ hồ, choáng váng.
Đến khi dừng lại, cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh, cô mới chậm chạp đưa tay che miệng nhỏ đang há hốc vì kinh ngạc.
Lăng Tiêu mím môi, vẫn giữ nụ cười. Anh kéo tay cô đang che miệng xuống, đưa bó hoa cho cô, sau đó quỳ một chân, lấy hộp nhẫn từ trong túi quần ra.
Ngón tay anh thon dài, các khớp rõ ràng, từng động tác mở hộp nhẫn đều đẹp đến mức khiến người khác rung động.
Chiếc nhẫn có thiết kế thanh lịch, viên kim cương đơn được nâng đỡ bởi bốn chấu.
Khi chọn nhẫn Lăng Tiêu từng rất bối rối, nhưng anh thích ý nghĩa của chiếc nhẫn này: tượng trưng cho tình yêu thuần khiết và duy nhất.
Anh cầm chiếc nhẫn bằng hai ngón tay, giơ lên.
Từ góc thấp nhìn lên, ánh mắt đen sâu thẳm của anh tràn đầy sự chân thành và kiên định:
"San San, anh biết mình có rất nhiều khuyết điểm, anh không phải người hoàn hảo. Anh đã từng làm em buồn…"
Chu San ôm chặt bó hoa trong tay, lắc đầu.
Hàng mi dài của Lăng Tiêu khẽ rung, anh cúi đầu hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng lên lần nữa:
"Anh yêu em, chỉ yêu mình em. Anh muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại. Vì vậy, anh muốn cầu hôn em ngay bây giờ."
Cầu hôn?
Không phải tỏ tình, mà là cầu hôn!
Chu San như nghẹt thở, cảm giác máu toàn thân dồn hết lên não.
Cô không thể thốt ra lời nào, chỉ còn những giọt nước mắt hạnh phúc thể hiện tất cả cảm xúc trong cô lúc này.
Lăng Tiêu cũng có chút căng thẳng không thể hiện ra, anh khẽ nắm lấy tay cô:
"Nói gì đi chứ."
Chu San há miệng nhưng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Khóe môi Lăng Tiêu giãn ra thành nụ cười, anh đặt hộp nhẫn xuống, nắm lấy cổ tay phải của cô, kéo xuống và đeo nhẫn cho cô.
Giọng anh khàn khàn, dường như không thể kiểm soát:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!