Lễ tiễn biệt của Thư Kỳ Văn được tổ chức vào một buổi trưa cuối tháng 5, trong ánh nắng rực rỡ.
Hôm đó, Chu San mặc một chiếc váy xanh trà sữa làm từ vải cotton với viền hoa nhỏ cùng tông ở cổ áo.
Dù không thích mặc váy nhưng trong thiệp mời dự lễ tiễn biệt có ghi: "Hãy mặc chiếc váy đẹp nhất của bạn."
Chu San không chọn chiếc váy đẹp nhất mà chọn chiếc đơn giản nhất.
Tuy nhiên cô vẫn cảm thấy không thoải mái vì những đường hoa nhỏ ở cổ áo.
Khi đến nơi cô mới nhận ra mình đã lo lắng thừa.
Trên bãi cỏ, có những cô gái mặc váy hoa sáng màu, thậm chí váy hai dây, không hề bị giới hạn về kiểu dáng hay màu sắc.
Không ai mang gương mặt buồn bã; tất cả đều mỉm cười trò chuyện giống như một buổi gặp gỡ bạn bè.
Lăng Tiêu dẫn Chu San đến chào hỏi gia đình Thư Kỳ Văn, gặp ba mẹ và em gái cô ấy.
Mẹ của Thư Kỳ Văn trông rất trẻ, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy lụa màu rượu đỏ.
Bà không tỏ ra đau lòng mà cười nói mời mọi người tự nhiên, dường như không muốn ai bận tâm đến mình.
Âm nhạc tại lễ tiễn biệt mang không khí mùa hè nhẹ nhàng, và hoa được chọn là hoa hướng dương.
Lăng Tiêu giải thích rằng hoa hướng dương là biểu tượng của trường đại học họ, mang ý nghĩa "sống dưới ánh nắng và luôn hướng về phía mặt trời."
Chu San không quen biết Thư Kỳ Văn lâu, cũng không có nhiều kỷ niệm nhưng cô ấy vẫn khiến Chu San bị thu hút.
Đến lúc này, Chu San lại càng hiểu hơn về cô ấy – một người thật sự tuyệt vời.
Nghĩ vậy, Chu San không khỏi cảm thấy buồn vì một cô gái trẻ như vậy đã rời xa thế giới.
Cảm thấy bản thân không ổn, cô lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh.
Chưa vào cô đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ bên trong. Nhìn vào, cô thấy đó là mẹ của Thư Kỳ Văn.
Chu San không bước vào mà đứng xa hơn một chút.
Một lúc sau, tiếng khóc ngừng lại, mẹ của Thư Kỳ Văn bước ra, có thể thấy rõ bà đã dặm lại lớp trang điểm.
Bà rất yêu con gái mình.
Chu San quay lưng, không dám chào hỏi, sợ rằng cảm xúc của mình sẽ làm ảnh hưởng đến bà.
Quay lại khu vực lễ, Chu San nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng cùng một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc trắng.
Đứng gần hơn, cô nghe thấy Lăng Tiêu gọi người đó là "Giáo sư Nghiêm" một cách rất tôn kính.
Giọng của giáo sư Nghiêm trầm ấm, như chứa đựng chiều sâu của thời gian: "Lăng Tiêu, ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở độ dài, mà ở độ rộng."
Lăng Tiêu gật đầu: "Vâng."
Giáo sư Nghiêm nói tiếp: "Về điểm này Kỳ Văn làm tốt hơn cậu."
Lăng Tiêu lại gật đầu.
Giáo sư Nghiêm nhìn Lăng Tiêu: "Cậu có thực sự hiểu rõ bản thân mình không, chỉ có cậu mới biết."
Lăng Tiêu vẫn gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!