Chương 1: Tai họa bất ngờ

Buổi sáng tháng 3 ở Ngọc Hòa vẫn còn lạnh lẽo.

Chu San nhét hai tay vào túi áo, bước những bước nhỏ đến một quán "bún lòng heo" và tìm được một bàn trống. Cô gọi: "Bà chủ, cho một chén bún lòng heo nhỏ, thêm một bánh thịt heo nướng."

Bà chủ ló đầu ra từ cửa sổ bếp, hỏi: "Nước trong trong hay nước đỏ?"

"Nước đỏ, thêm cay."

Khi bún lòng heo còn chưa mang ra Chu San đã lấy sẵn đôi đũa, háo hức chờ đợi.

Phải biết rằng, suốt sáu năm ở nước ngoài cô luôn nhớ nhung các món ăn ở Ngọc Hòa.

Mới về nước được một tuần Chu San đã đi ăn vô số món, chỉ tiếc là bụng không đủ lớn để thưởng thức hết một lúc.

Ăn xong bữa sáng thịnh soạn, Chu San cay đến nỗi đổ mồ hôi hột.

Cô quét mã thanh toán rồi đi ra bắt xe buýt.

Chu San hiện đang học kỳ cuối năm tư đại học. Cô phải dỗ dành đủ kiểu mới khiến gia đình đồng ý cho mình về nước thực tập, tất nhiên cũng không quên bịa một lý do vô cùng hoang đường.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô thực tập tại chuyên mục tin tức xã hội của Đài truyền hình Ngọc Hòa, tuyệt đối không thể đến muộn.

Xe buýt rất đông, cửa trước không còn chỗ lên nên Chu San phải chen lên từ cửa sau.

Khi cửa xe đóng lại, cô lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán rồi nhìn qua cửa sổ thấy một nhóm đàn ông vừa xuống xe, trong đó có một người đội mũ lưỡi trai bị đẩy vào tường, đang bị khám xét.

Xe buýt từ từ chạy xa, Chu San thu lại ánh mắt.

Có lẽ là một tên trộm gặp ngay cảnh sát trên xe buýt và bị bắt sau đó bị lục soát tang vật?

Cô gật đầu, linh cảm nhạy bén cho cô biết đây chính là tình huống đó.

Khi Chu San đến Đài truyền hình Ngọc Hòa, mới tám giờ rưỡi. Cô cảm thấy chén bún lòng heo cay đến mức làm đau dạ dày nên ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một hộp sữa chua.

Vừa nhấm nháp ống hút vừa thư thả bước vào sảnh lớn của tòa nhà Đài truyền hình, Chu San còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị mấy người đàn ông vây lại.

Cô tròn mắt, cứng đờ thả ống hút ra, lắp bắp hỏi: "Đây… đây là lễ chào đón nhân viên mới sao?"

Người dẫn đầu bước lên một bước, rút thẻ công tác ra đưa đến trước mặt Chu San: "Cảnh sát. Hiện chúng tôi nghi ngờ trong túi cô có vật phẩm phạm pháp, xin hãy hợp tác điều tra."

Cảnh sát?

Vật phẩm phạm pháp?

Chuyện gì thế này?

Chu San còn chưa hiểu ra thì đã bị kéo mất túi xách.

Hộp sữa chua trên tay cô rơi xuống đất, để lại dấu vết trắng trên đôi giày ngắn màu đen của cô.

Rất nhanh, Chu San nghe thấy ai đó nói "Tìm thấy rồi."

Cô lập tức quay đầu, nhìn thấy một viên cảnh sát lấy từ trong túi tote của mình ra một vật bọc bằng tờ báo trông giống như thảo dược trong các phim cổ trang.

Cảnh sát mở tờ báo ra, bên trong là một túi ni lông, và trong túi ni lông là một túi nhỏ đựng bột trắng.

Đôi mắt Chu San hơi ngưng lại, bản năng khiến cô lùi lại hai bước, vẫy hai tay trước ngực, lắp bắp giải thích: "Không… không phải của tôi, tôi… tôi chưa từng thấy thứ này bao giờ."

"Đưa đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!