Chương 3: Lời nguyền của đại ma vương

Thứ hai là thống khổ, anh biết hội chứng ngày đầu tuần sao? Phí tiên sinh thân ái của chúng ta thế nhưng là kẻ bị hội chứng ngày đầu tuần nghiêm trọng, vậy mà thứ hai này hắn lại rời giường thật sớm chuẩn bị đi làm. Bởi vì cuối tuần thật sự là nghĩ lại mà kinh, Phí tiên sinh thầm nghĩ từ nay về sau tránh xa xa Mạc tiên sinh đáng sợ kia ra.

Lúc Phí tiên sinh sớm sủa đến văn phòng, nghênh tiếp hắn không phải Đảng bát quái cũng không phải hiệp hội chuyện tiếu lâm, mà là một người ngoại quốc.

Được rồi, kỳ thực tiếng Anh của Phí tiên sinh có chút miễn cưỡng. Hắn nhìn người trẻ tuổi ngũ quan rõ ràng đường nét khắc sâu trước mắt đang gặp khó khăn.

Giữa lúc Phí tiên sinh chuẩn bị trốn chạy thì, người trẻ tuổi nọ cực kì hiển nhiên nhìn thấy hắn, hướng hắn lộ ra nụ cười hòa hảo. Phí tiên sinh đằng hắng cổ họng, đành phải mặt dày lên: "Good morning, nice to meet you. Where are you from?" Bắt chuyện thế này xem như bình thường đi?

Người trẻ tuổi nọ tựa hồ có chút hoang mang mà nhìn hắn, lắp bắp mở miệng: "Ách… Nice to meet you, too. I"m from Tân Cương." Được rồi, hai chữ "Tân Cương" này thế nhưng tuyệt đối là tiếng Hoa tiêu chuẩn.

Phí tiên sinh , nhiệt độ cấp tốc lủi lên mặt, chẳng qua hắn vẫn là cứng như mỏ vịt mà nói cứng: "Người trẻ tuổi, tiếng Anh không tệ đó. Cậu chính là thực tập sinh sẽ tới hôm nay?"

Người trẻ tuổi cười đến cực kì xán lạn: "Đúng vậy, hình như em đến sớm. Nhưng mà may là Mạc tổng giám cũng đến rất sớm, không thì em cũng không biết nên làm gì bây giờ."

Mạc tổng giám? Ba chữ này quả thực chính là độc chú a. Phí tiên sinh gấp gáp xoay người, quả nhiên thấy Mạc tiên sinh cầm một cốc cà phê đứng ở phía sau hắn cách đó không xa. Biểu tình đó, ánh mắt đó… Phí tiên sinh rất có kinh nghiệm mà phán đoán ra, đó là ý tứ "Cậu lại đường đột nữa."

"Erkin, vị này chính là Phí tiên sinh, sau này liền do hắn kèm cặp cậu." Mạc tiên sinh gật đầu với Phí tiên sinh, sau đó nói với chàng trai Tân Cương.

"Vâng, vâng, chào anh Phí tiên sinh." Erkin cực kì nhiệt tình vỗ vỗ Phí tiên sinh đang cứng ngắc.

Từ khi có Erkin, Phí tiên sinh eo cũng không đau, lưng cũng không đơ, đi đứng cũng nhanh nhẹn, làm việc cũng có thú, ngay cả nói chuyện tiếu lâm cũng càng thú vị. Một cái tổng kết, đây là sức mạnh của sự sùng bái a.

Phí tiên sinh mỗi ngày được chàng trai Tân Cương nhiệt tình ném bom làm cho hôn mê.

"Phí tiên sinh ngài thật lợi hại."

"Thì ra là thế này, em hiểu được, cảm ơn Phí tiên sinh."

"Có thể cùng với Phí tiên sinh học tập thật sự là quá tốt."

Phí tiên sinh cảm thấy chính mình đổi vận, quả thực là tân thế giới mỹ lệ a.

Giữa trưa hôm nay, dưới sự dẫn dắt của chuyện tiếu lâm tiên sinh, hiệp hội chuyện tiếu lâm lần thứ hai liên hoan.

Phí tiên sinh kể: "Một ngày nọ, chuột túi lái xe đi trên con đường làng, đột nhiên thấy tiểu thỏ tử ở giữa đường, lỗ tai và thân thể cơ hồ hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất hình như đang nghe ngóng cái gì đó… Thế là, chuột túi dừng xe lại rất hiếu kì hỏi: "Tiểu thỏ tử, xin hỏi một chút cậu đang nghe cái gì?" Tiểu thỏ tử nói: "Nửa tiếng đồng hồ trước ở đây có một chiếc xe hàng lớn chạy qua…" Chuột túi lại hỏi: "Làm sao mà cậu biết được?"

Các anh đoán tiểu thỏ tử là làm sao mà biết được?"

Mọi người lắc đầu, Erkin cũng nhìn hắn rất có hứng thú.

Phí tiên sinh nói: "Cổ và chân tớ chính là bị đứt như thế!"

"Thật rét, thật rét…" Mọi người cảm thán.

Ngay tại khoảnh khắc Phí tiên sinh đắc ý dào dạt, nụ cười của hắn cứng ngắc. Chỉ thấy Mạc tiên sinh diện vô biểu tình đứng ngoài cửa nhà ăn, mà nghiêm khắc tiên sinh một khuôn mặt nghiêm túc đi tới nói: "Phí tiên sinh, chỉ sợ cái cổ và chân của cậu cũng không giữ được."

Phí tiên sinh là làm cái gì? Phí tiên sinh là kế toán. Kế toán sợ cái gì? Kế toán sợ ghi sai sổ.

"Tháng nầy lần thứ hai rồi." Mạc tổng giám nói. Lúc này bọn họ đang ở trong văn phòng Mạc tổng giám, ngoài cửa là thành viên của Đảng bát quái và Hiệp hội chuyện tiếu lâm tham đầu tham não chuẩn bị nghe trộm.

"Là nhập sai mục rồi, hoặc là chi tiết đề mục không viết đúng, hay là chưa tính trung bình?" Phí tiên sinh cúi đầu tang thương.

"Là tài khoản giao cho Erkin không có kiểm tra rõ ràng, cậu hướng dẫn cậu ta, phải chịu trách nhiệm." Giọng Mạc tiên sinh bình tĩnh không gợn sóng.

Phí tiên sinh giương giương miệng, không biết nên nói cái gì cho phải, là chính mình quá mức hí hửng đắc ý?

Mạc tiên sinh ho nhẹ một tiếng: "Phí Ngữ, cậu tới công ty cũng có mấy năm, sai lầm vặt vãnh không nhiều lắm, công tác cũng coi như cẩn thận cần cù…"

Phí tiên sinh lo lắng : "Tổng giám anh hẳn sẽ không…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!