Đó vốn nên là một ngày rất bình thường, chí ít là Phí tiên sinh cho rằng như vậy. Sau khi ăn xong bữa tối, Mạc tiên sinh nói muốn ra ngoài tản bộ.
"Lái xe ra ngoài còn có thể gọi tản bộ sao?" Phí tiên sinh hết nói.
Mạc tiên sinh liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Một hồi em sẽ biết."
Điểm đến của lộ trình không ngờ lại là đại học F, trường học cũ của Phí tiên sinh; Phí tiên sinh trầm mặc, sau đó hắn hiểu ra.
"Thật có lỗi, Mạc Ngôn." Phí tiên sinh cúi đầu, giọng nói mềm mại. Đó là chiêu hắn thường xuyên dùng gần đây mỗi khi muốn lấp liếm điều gì.
"Vờ đáng thương." Mạc tiên sinh nói.
"Là em không đúng, em sai rồi." Phí tiên sinh tích cực thừa nhận sai lầm.
"Ừm, anh sẽ nghiêm phạt em." Mạc tiên sinh gật đầu.
Hôm nay trên ý nghĩa là tròn một năm qua lại theo thông lệ.
Phí tiên sinh và Mạc tiên sinh chậm rãi đi trong vườn trường, xung quanh thỉnh thoảng có sinh viên đi ngang qua.
"Này, chúng ta như thế này rất đường đột đó." Phí tiên sinh cười nói.
Mạc tiên sinh cũng hơi vểnh khóe miệng: "Không sao hết, anh biết em vẫn luôn là một người đường đột như vậy."
Phí tiên sinh cúi đầu, cười ngây ngơ: "Khoảng thời gian đó bị anh làm hại dị thường xui xẻo."
Giọng Mạc tiên sinh rất tà ác: "Em biết phương pháp giải trừ khốn vận mà."
"Ê, ở nơi đông người thế này…" Phí tiên sinh đỏ mặt.
Hai thằng cha đường đột này cứ như vậy đường đột tản bộ đến chỗ hồ nhân tạo. Một năm trôi qua, nơi này vẫn như xưa. Trên mặt hồ sóng nước lấp lánh, xung quanh vẫn là uyên ương từng đôi, hạnh phúc bên nhau như ngày nào.
Phí tiên sinh kéo Mạc tiên sinh ngồi ở ghế dài bên hồ, có chút giảo hoạt cười: "Lần trước Tiểu Lạc hẹn em đến, chính là ngồi ở chỗ này đó."
Mạc tiên sinh hừ một tiếng: "Thủ hạ bại tướng."
Phí tiên sinh yêu chết bộ dạng Mạc tiên sinh ghen tuông, rất bất lương mà cười trộm.
"Thực ra, hồi đó em nói kết giao chỉ là nói đùa thôi." Phí tiên sinh có chút xấu hổ nói.
Mạc tiên sinh trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Anh cũng biết."
"Sao?" Phí tiên sinh mở to mắt, nghiêng đầu qua nhìn y.
Mạc tiên sinh nhìn mặt hồ chăm chú, nói: "Anh vẫn không biết làm thế nào mới có thể tiếp cận em, cho nên đành phải thuận nước xuôi thuyền."
Phí tiên sinh vẫn là ngây ngốc đờ ra ở nơi nào, hồi lâu, hắn nói: "Anh cái tên bịp bợm này!"
Mạc tiên sinh chớp mi.
Phí tiên sinh lầm bầm: "Anh cũng không có chính thức theo đuổi em, cứ thế mượn lời nói đùa của em mà thuận nước xuôi thuyền, thật quá đáng mà!" Phí tiên sinh tuy là nói vậy, mặt lại hơi hơi đỏ, đuôi mày khóe mắt len lén tràn ra ý cười.
Mạc tiên sinh vò tóc Phí tiên sinh thành bù xù: "Ít ba hoa."
Buổi tối hôm đó tâm tình Phí tiên sinh rất tốt, hình như là biết được chuyện Mạc tiên sinh hoàn toàn không có cách để theo đuổi mình khiến cho hắn vui vẻ nhiều lắm. Tóm lại, sau khi ngồi lại trên xe, Phí tiên sinh còn đang ê ê a a ngâm ca.
Mạc tiên sinh nhìn con thỏ sung sướng kia, ý vị thâm trường khẽ cười.
Đêm còn dài mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!