Lệ Vấn Chiêu tắm xong quay lại, Cảnh Nghi đang nằm dài trên giường xem phim truyền hình.
Là phim trinh thám ly kỳ, tiếng nhạc nền lên xuống liên tục khiến bầu không khí trở nên hồi hộp và đáng sợ kinh khủng.
Cảnh Nghi xem đến mức mê mẩn, hoàn toàn không để ý Lệ Vấn Chiêu ra từ lúc nào.
Mãi đến khi cảm nhận được hơi nước lành lạnh phả tới, cậu mới tạm dừng phim, ngẩng đầu lên: "Anh tắm xong rồi à?"
"Ừ." Lệ Vấn Chiêu tiến đến gần: "Xem gì vậy?"
"Phim truyền hình mà tiểu thiếu gia giới thiệu ấy." Cảnh Nghi kéo chăn lên, nhích vào bên trong một chút, giọng hồ hởi: "Mau lại đây đi, em làm ấm giường cho anh rồi!"
Lệ Vấn Chiêu thuận theo mà nằm xuống: "Không xem nữa à?"
"Phim gì mà hay bằng người yêu mình cơ chứ!" Cảnh Nghi cười khanh khách, giơ tay ra vẻ tội nghiệp: "Mau đến đây đi, tay em mỏi lắm rồi này!"
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng dừng lại, rồi anh nắm lấy tay cậu, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn sâu.
Cảnh Nghi ngơ ngác mất mấy giây, trái tim như bị cú hích mạnh, từ ngạc nhiên đến rung động, rồi cuối cùng là bình tĩnh lại.
Cậu lặng lẽ đáp lại hành động của Lệ Vấn Chiêu, động tác đầy dịu dàng.
Một lúc sau, Lệ Vấn Chiêu mới buông tay Cảnh Nghi ra.
Cảnh Nghi bẽn lẽn nhìn anh, ánh mắt long lanh: "Sao tự dưng lại..."
"Em dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi," Lệ Vấn Chiêu nhìn em chằm chằm: "Tôi khó mà kiềm chế được."
Cảnh Nghi chớp chớp mắt, đoán bừa: "Có phải em khen anh đẹp trai quá, nên anh xúc động đúng không?"
"Không phải."
"Thế em dùng giọng gì cơ?"
Lệ Vấn Chiêu đưa tay khẽ nhéo lấy dái tai cậu, giọng nói trầm ấm: "Giọng mời gọi."
"..."
Cảnh Nghi mím môi, bắt đầu ngẫm nghĩ. Ừ thì đúng là lúc nãy giọng điệu của cậu có hơi... giống kiểu mời gọi thật.
Cậu lí nhí: "Nhưng mà em mời anh lên giường ngủ, không phải để anh... làm gì đó đâu nha!"
Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp: "Chẳng phải đều giống nhau cả sao?"
Cảnh Nghi: "..."
Ơ nhưng mà... cũng đúng! Nếu đổi lại là Lệ Vấn Chiêu nằm trên giường mà mời gọi em kiểu đó, cậu chắc chắn sẽ lập tức nhào tới ngay và luôn.
Nhưng mà đừng quên, đây là nhà họ Lệ, phòng bên cạnh còn có tận ba cậu thiếu gia. Nghĩ đến đây, Cảnh Nghi tự nhủ phải kiềm chế, dù có thích "huyền thoại vàng kim" đến đâu cũng phải nhịn!
Cậu quơ tay đẩy đẩy bờ vai rắn chắc của Lệ Vấn Chiêu: "Thôi không nói mấy câu kỳ quặc nữa, mình đi ngủ thôi!"
Nói xong, cậu nhanh như chớp chui tọt vào trong chăn, tự nhủ: Tối nay phải ngoan ngoãn một chút mới được!
Lệ Vấn Chiêu hít một hơi sâu, nhớ ra cơ thể Cảnh Nghi còn chưa hoàn toàn hồi phục, anh đành kiềm chế ôm cậu vào lòng, cùng nhau ngủ yên ổn một đêm.
Cảnh Nghi lại vô cùng hài lòng với cái ôm ấm áp này, cậu rúc sâu vào ngực Lệ Vấn Chiêu, cảm giác như cả đời đã tìm được chốn bình yên nhất.
Một giấc ngủ ngon chưa từng có...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!