Chương 93: Ghi nợ quà tặng

Sau khi Lệ Vấn Chiêu vừa dứt lời, cả căn nhà rơi vào trạng thái tĩnh lặng mấy giây.

Cảnh Nghi như hóa đá: "......"

Lệ Minh Chức nhìn Cảnh Nghi bằng ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lệ Úc vẫn ngồi im tại chỗ, ung dung chờ phản ứng ngớ người của hai cậu em trai.

Người phản ứng mạnh mẽ nhất chính là Lệ Đình.

Anh bật dậy khỏi ghế sofa, động tác quá gấp gáp khiến đầu gối đập thẳng vào bàn trà. Cơn đau làm anh nhăn mặt nhăn mày, nhưng chẳng buồn để ý, vừa nhảy lò cò vừa ôm gối, vừa nhảy tới trước mặt Lệ Vấn Chiêu:

"Anh cả! Phát âm tiếng phổ thông của anh sai rồi phải không? Anh muốn nói là tối nay Cảnh Nghi sẽ cùng anh 'vật tay', không phải 'ngủ' đúng không?!"

Lệ Úc đang ngồi trầm ngâm mà cũng phải xoa trán, bất lực với đứa em trai này.

Đến mức này rồi mà Lệ Đình vẫn tự bịa chuyện để "bịt đầu mối" như thế, không khó hiểu vì sao cái hoạt động "tìm đại tẩu" của bọn họ kéo dài mãi mà chẳng thấy tin tức gì.

Hóa ra, cái kiểu điều tra của Lệ Đình là nhắm mắt mò bừa.

Lệ Đình không hề nhận ra ánh mắt kỳ quặc của mọi người, ngước lên nhìn Lệ Vấn Chiêu đầy mong chờ:

"Đúng không anh cả? Đúng chứ?!"

Lệ Minh Chức đứng kế bên nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Anh ba à..."

Lệ Đình lập tức quay phắt lại: "Làm gì?"

Không thấy anh đang bận giải oan à?

Lệ Minh Chức chỉ tay vào hai bàn tay đan chặt vào nhau của Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu: "Em không biết vật tay thế nào, nhưng hai người muốn đánh nhau thì không ai lại mười ngón đan xen thế kia đâu, đúng không?"

Lập tức, ba đôi mắt như tia laser bắn thẳng về phía cặp đôi kia.

Cảnh Nghi theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng lại bị Lệ Vấn Chiêu nắm chặt hơn, không cho cậu vùng vẫy.

"Còn thắc mắc gì nữa không?" Lệ Vấn Chiêu thản nhiên lên tiếng.

Lệ Minh Chức ngây ngô lắc đầu. Lệ Đình hoàn toàn hóa đá.

"Vậy anh với Cảnh Nghi đi nghỉ trước đây." Lệ Vấn Chiêu dắt tay Cảnh Nghi đi lên lầu, không quên nói thêm, "Chúc ngủ ngon."

Lệ Úc liền đáp lại đầy điềm tĩnh: "Ngủ ngon, anh cả."

Cho đến khi bóng dáng Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi biến mất ở khúc quanh cầu thang, hai "chú cún ngốc nghếch" Lệ Đình và Lệ Minh Chức vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ.

"Anh ba ơi..." Lệ Minh Chức như người vừa tỉnh mộng, mở lời mơ hồ, "Hình như... tụi mình tìm thấy chị dâu rồi."

Lệ Đình: "......"

Lệ Đình không rõ là do cú sốc quá lớn hay vì tự thấy bản thân "ngáo ngơ" đến mức vô phương cứu chữa, cuối cùng đành buông người xuống ghế sofa, vẻ mặt cứng đờ.

Anh đưa tay run rẩy nhấc chén trà lên uống một ngụm, lập tức hét to: "Á! Nóng muốn chết !!!"

Cạch!

Chén trà vừa pha xong bị hất xuống sàn, nước nóng văng tung tóe.

"Lại chuyện gì nữa đây?" Dì Phương vừa lau tay từ bếp bước ra, chuẩn bị lên lầu dọn giường cho Lệ Minh Chức thì nghe tiếng động lớn, cứ ngỡ mấy anh em lại cãi nhau to.

"Không sao đâu, dì Phương." Lệ Úc bình thản nói, "Dì cứ làm việc của dì đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!