Cảnh Nghi vừa lầm bầm vừa lê thân về lại phòng mình.
Xuyên không khổ lắm ai ơi! Đã khó khăn lắm mới đổi kiếp, lại còn cầm trong tay kịch bản từ góc nhìn thượng đế, biết trước cả tương lai mà... vẫn chẳng làm được gì!
Mặc dù mọi việc vẫn đang tiến triển y như trong mạch truyện gốc, nhưng kỳ lạ là mấy nguy cơ lớn đều tự dưng bị xóa sổ sạch. Quan trọng là: mình còn chưa làm gì mà! Ấy thế mà mấy cậu thiếu gia nhà Lệ lại bỗng dưng tỉnh táo một cách khó hiểu, làm việc gì cũng như vỡ lẽ chân lý đời người.
Không đúng rồi. Đừng nói với mình là đây là "OOC" nhé?
Kịch bản "thượng đế" cũng chỉ để ngắm, chả hữu dụng chút nào! Trời ơi, ai đó làm ơn thương lấy linh hồn xuyên không yếu ớt này được không?
Cảnh Nghi bật chế độ emo (tự kỉ). Có khi đây là cái truyện ngược dỏm trá hình thì có.
Cậu thu dọn đồ ngủ trong cơn tức giận, gương mặt bực bội xông thẳng vào nhà tắm. Đóng cửa cái rầm, nhìn vào gương, cậu thấy chính mình... vẫn cáu kỉnh y như cũ.
Mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng cái body đi theo mặt thì lại gầy gò khủng khiếp. Khuôn mặt V
-line chuẩn mốt nhìn lạnh lùng xa cách chẳng giống ai. Cái thân xác gốc này phải dưỡng lại, ăn nhiều vào, chứ gầy thế này thì làm ăn gì?!
Cảnh Nghi phũ phàng chốt hạ bằng một cái tắm vội, rồi lập tức trườn lên giường. Cuộn mình trong chăn như cái bánh gạo, nước mắt lưng tròng nằm phẳng lì.
Đêm xuống, mọi người ngủ thì tôi tự kỷ.
Những cảm xúc không mời mà tới. Nghĩ mà thương mấy đứa bạn cũ, không biết tụi nó có thoát ra được khỏi cái vùng khỉ ho cò gáy đó không. Lỡ thi thể của mình vẫn chưa tìm ra, không được chôn cất tử tế thì sao nhỉ?
Còn nữa.... đứa nào đã ăn cắp "bàn tay vàng" của mình?! Cậu nguyền rủa Hắc Bạch Vô Thường cả đời không ăn được miếng bánh kem ngon lành nào hết !!!
Cứ nghĩ về Lệ Vấn Chiêu là lửa giận lại bốc lên! Đại boss hà tiện bậc nhất trong lịch sử! Hai vạn tệ cũng tiếc không đưa!!!
ZZZZzz... Thôi ngủ đã......
•
•
Cảnh Nghi ngủ đến sáng bảnh mắt, tỉnh dậy tràn trề sức sống. Chưa kịp xoay sở gì thì ngoài cửa đã vang tiếng gõ lạch cạch.
Lười chả buồn ngồi dậy, cậu lăn qua lăn lại một hồi, giọng lừ đừ vang lên: "Vào đi."
Cửa vừa kêu "tách" mở, Lệ Minh Chức đã ló đầu vào: "Oa, Cảnh quản gia, sao anh ngủ mà không khóa cửa thế này?"
Cảnh Nghi chôn đầu vào gối, miễn cưỡng đáp: "Khóa cửa nhà này xịn quá, tôi không biết cách dùng."
"Ôi dào, dễ ẹc!" Lệ Minh Chức giơ ngón cái lên vẻ thánh thót: "Nó là khóa giọng nói. Anh chỉ cần bảo 'Mở cửa, đóng cửa' là xong."
"?"
Truyện giới giải trí dạo này phát triển nhanh dữ vậy sao!
"Thôi để đó tính sau, giờ nói chuyện chính." Lệ Minh Chức nghiêm túc quay về lý do chính. "Tôi mượn anh hai vài vệ sĩ rồi, đang trông giữ Ninh Khương rồi. Cậu đi cùng tôi được không?"
Cảnh Nghi: Haizz, Lại là mấy vụ vặt vãnh.
Từ ngày xuyên đến đây, rõ ràng chẳng làm gì nhưng sao lúc nào cũng thấy mệt mỏi rã rời.
"Cậu có cả vệ sĩ rồi, còn kéo tôi theo làm gì nữa?" Cảnh Nghi nặng nề lật người, miệng ngáp một cái rõ to.
"Không giống nhau!" Lệ Minh Chức bất bình. "Tôi coi anh là bạn mà." Và coi như cheat code(?) luôn, tiện lợi đủ đường!
Lệ Minh Chức thầm bổ sung trong lòng, ánh mắt rất không vô tội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!