Chương 7: Tàu lửa Thomas phiên bản drama

Lệ Vấn Chiêu cười khẩy một tiếng, không thèm đôi co với tên quản gia đang lên cơn điên này nữa, mỉm cười đi gặp Tạ lão gia.

Tạ gia và Lệ gia là thế giao, tuy Lệ gia đời trước đều đã quy tiên, nhưng Lệ Vấn Chiêu vẫn duy trì mối quan hệ này.

"Tạ lão." Lệ Vấn Chiêu khẽ gật đầu.

Tạ lão gia tử mặt mày hiền từ, hai tay chống gậy, cười tủm tỉm nói: "Tới rồi, ồ, Minh Chức cũng tới à."

Lệ Minh Chức ngoan ngoãn cười đáp: "Tạ gia gia."

Lệ Vấn Chiêu nhẹ giọng nói: "Lệ Úc và Lệ Đình có cuộc họp ở nước ngoài không thể tới, nhờ con gửi lời hỏi thăm ngài."

"Việc của người trẻ quan trọng, con đến là ta đã vui lắm rồi." Tạ lão gia tử gõ gõ cây gậy: "Đi đi đi, vào nhà với ta."

Đến tuổi của Tạ lão gia, đối với đám tiểu bối mình thích thì luôn yêu thương hết mực, một tay nắm Lệ Vấn Chiêu, một tay nắm Lệ Minh Chức, quý hóa không buông.

Cảnh Nghi đang mải mê truy lùng tên tội phạm mang theo hàng cấm trong đám đông, thì bỗng dưng thư ký Phàn lái xe đi mất. Cảnh Nghi quay đầu: "Thư ký Phàn, anh không vào sao?"

Phàn Minh nói: "Không vào nữa, tôi cần bình tĩnh lại."

Cảnh Nghi mạnh dạn đoán: "Bị gia thế giàu sang của Tạ gia làm cho chói mắt rồi hả?"

"Tăng lương nhiều quá." Phàn Minh nắm chặt vô lăng cúi đầu: "Thật sự là bối rối quá, tui không biết phải xử lý làm sao hết."

Cảnh Nghi ghen tị: "..."

Ba tiếng đồng hồ rồi, anh vẫn chưa bình tĩnh lại được hả?

Quả nhiên, niềm vui của nhân loại không hề tương thông mà.

Thư ký Phàn bình tĩnh lái xe đi, Cảnh Nghi với tư cách là người đi theo cùng tiến vào phòng tiệc.

Tạ gia cũng là hào môn, có máu mặt, buổi tiệc được bố trí vô cùng xa hoa.

Lệ Vấn Chiêu được Tạ lão gia tử dắt tay, đang nâng ly chúc rượu giữa đám đông toàn người sang chảnh, còn Lệ Minh Chức thì đã chuồn đi đâu mất tăm.

"Cảnh quản gia." Một bàn tay đặt lên vai Cảnh Nghi, Lệ Minh Chức không biết từ đâu chui ra, "Bên kia bàn có cánh gà sốt coca, tôi dẫn anh đi ăn nha."

Muốn ăn gì là có cái đó. Cảnh Nghi mím môi, liếc nhìn về phía Lệ Vấn Chiêu, tiệc còn sớm, tên chuốc thuốc chắc chưa ra tay nhanh vậy đâu, cậu đi sớm về sớm, chắc cũng kịp.

Chủ yếu là muốn thử xem cánh gà sốt coca ở tiệc của hào môn có gì khác với ở quán ăn bên ngoài không thôi.

Không liên quan gì đến việc thèm ăn cả.

Tới bàn ăn, Cảnh Nghi thấy Phàn Minh cũng ở đó, "Thư ký Phàn, anh bình tĩnh lại chưa?"

"Chưa." Phàn Minh gắp một con tôm hùm nhanh chóng bóc vỏ: "Tôi định vừa ăn vừa bình tĩnh lại, Cảnh quản gia ăn chút không?"

"....."

Cảnh quản gia: "Ăn."

Lệ Minh Chức cũng ngồi xuống theo, cậu không đói, chỉ ngồi bên cạnh bóc tôm cho Cảnh Nghi, rồi dò hỏi: "Cảnh quản gia, sao anh lại muốn đến buổi tiệc này thế?"

Tại bữa tiệc, cánh gà ở đây quả nhiên khác hẳn bên ngoài: vỏ giòn rụm, bên trong mềm mại, hương vị thơm ngon đến nỗi Cảnh Nghi ăn ngấu nghiến.

Vừa nhai, cậu vừa lẩm bẩm không rõ lời: "Vì tôi bấm ngón tay tính toán thấy rằng tối nay Đại thiếu gia sẽ gặp đại nạn, nên đặc biệt đến đây để giải nguy."

Phàn Minh dừng tay, nhìn đĩa hải sản đầy ắp trước mặt Cảnh Nghi: "Lệ tổng sẽ bị tôm hùm bắt cóc sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!