Với sự hỗ trợ của đội kỹ thuật, chiếc điện thoại của Cảnh Nghi cuối cùng cũng được cài tường lửa.
Kết quả? 500 tin nhắn spam từ Thẩm Thù Bách không còn cơ hội "làm ô nhiễm" mắt cậu nữa.
Cảnh Nghi tưởng tượng ra cảnh Thẩm Thù Bách ở trời Tây đang tức đến mức nhảy cẫng lên, không nhịn được mà phì cười.
Nhưng rồi cậu bỗng sững lại. Theo nguyên tác, Thẩm Thù Bách từng gặp một biến cố lớn. Trong lúc cố gắng đưa Thẩm thị vươn tầm quốc tế, anh ta đã đi công tác ở một quốc gia nhỏ phương Tây.
Chỉ có điều, vận may của anh ta chính là thứ không tồn tại. Vừa đặt chân tới, quốc gia đó đã bùng phát nội chiến, tiếng đạn pháo rền vang khắp nơi. Kết quả, Thẩm Thù Bách bị mắc kẹt suốt hơn ba tháng trời.
Trong lúc ấy, nhà họ Lệ đã đứng trên bờ vực phá sản, nhưng nhờ sự cố của Thẩm Thù Bách, Lệ Vấn Chiêu được tạm thở phào một chút, suýt nữa thì lật ngược thế cờ và hạ gục Thẩm thị.
Tiếc là dù anh tài giỏi đến đâu, vẫn không thể thắng nổi cái gọi là "hào quang nam chính". Cuối cùng, Lệ Vấn Chiêu bị Thẩm Thù Bách đè bẹp như cơn sóng dìm xuống bãi biển.
Cảnh Nghi thở dài đầy cảm thán. Nhưng lần này thì khác! Lệ Vấn Chiêu giờ đây đã có cheat code! Còn sợ gì cái hào quang nam chính của Thẩm Thù Bách nữa chứ? Cheat code đối đầu với hào quang, ai thắng mới là đỉnh!
Sau khi giải quyết xong đống tin nhắn phiền phức, đội kỹ thuật rời khỏi văn phòng. Cảnh Nghi thì len lén mon men lại gần Lệ Vấn Chiêu, giọng ngọt như mía lùi: "Đại thiếu gia~"
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu đầy nghi hoặc: "Gì nữa đây?"
Cảnh Nghi ghé sát, hạ giọng như sợ bị nghe trộm: "Thẩm Thù Bách không có ở nhà đâu, anh ta bị kẹt ở nước ngoài rồi!"
"Ừ."
"Thế thì... chúng ta có thể đến nhà anh ta làm vài chuyện mờ ám rồi!" – Cảnh Nghi nói, vẻ mặt như một chú mèo vừa nghĩ ra trò tinh quái.
"......."
Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, nhìn cậu một cách kỳ quặc: "Bao lâu rồi em không mở từ điển vậy?"
"Ấy, đừng để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt đó!" – Cảnh Nghi mím môi cười trừ, ánh mắt long lanh như muốn thuyết phục.
[Quan trọng là Thẩm Thù Bách đang kẹt ở nước ngoài! Đây chẳng phải cơ hội ngàn vàng sao? Đại thiếu gia, anh phải biết cách tận dụng chứ!]
[Chỉ cần giải quyết được Thẩm Thù Bách, cả thế giới này sẽ là sân chơi cho anh! Tung hoành khắp nơi, muốn làm gì thì làm!]
Lệ Vấn Chiêu trầm mặc nhìn cậu, cố gắng không để bản thân bị bối rối bởi mớ ngôn từ trộn lẫn giữa văn thơ và bát nháo.
Nhưng mà... Cảnh Nghi nói cũng không sai. Thẩm Thù Bách đang không có ở thủ đô, nhân viên Thẩm thị thì phần lớn chỉ đang chờ ngày thi công chức. Nếu không nhân cơ hội này để ra tay, chẳng khác nào tự mình bỏ qua cơ hội báo thù tuyệt nhất.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Cảnh Nghi nghe vậy thì mỉm cười mãn nguyện, cậu vỗ tay nhẹ một cái, vẻ mặt đầy tự hào: "Đúng là dạy mãi cũng dần hiểu ra vấn đề rồi!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
"Có phải tôi chiều chuộng em quá rồi không?" – Anh híp mắt nhìn cậu, trong ánh mắt như ẩn chứa sương mù mờ ảo:
"Đến nỗi giờ em dám nhảy múa trên đầu tôi luôn rồi?"
Cảnh Nghi giật thót, lắp bắp: "Không... không được sao ạ?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ thở dài, vươn tay véo nhẹ má cậu một cái, giọng nói như pha chút bất đắc dĩ: "Được."
Ngay lập tức, sống lưng Cảnh Nghi thẳng đơ, cả người bỗng nóng bừng.
Chết tiệt, phản diện mà cũng biết thả thính nữa à?!Nắm lấy cơ hội, Lệ Vấn Chiêu bắt đầu tăng tốc kế hoạch đánh sập Thẩm thị. Dù hành động khá gấp gáp và không mấy hoàn hảo, nhưng nhờ đầu óc siêu việt đủ sánh ngang nam chính của anh, Thẩm thị nhanh chóng bị ép lùi vào thế phòng thủ.
Vì bận rộn với kế hoạch này, trong vài ngày tiếp theo, Lệ Vấn Chiêu thường xuyên ra ngoài từ sáng sớm và chỉ trở về khi trời khuya. Cảnh Nghi cũng nhờ thế mà được "nghỉ phép" vài ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!