Trước cổng nhà họ Lệ, Cảnh Nghi và Lệ Úc mặt mày méo xệch, sắc mặt còn lạnh hơn cả cơn gió bấc bên ngoài.
[Một pha "lật bàn" xuất sắc! Tam thiếu gia cuối cùng cũng nổi điên rồi, cao tay quá, đã thế còn mở chế độ thảm sát không phân biệt người trong nhà luôn chứ!]
Lệ Đình nghe thấy tiếng Cảnh Nghi lẩm bẩm, cái tính thích đùa ác của anh lại trỗi dậy. Anh không thèm để ý ánh mắt đen kịt của ông anh nhà mình, còn dõng dạc lắc lư bên bờ vực nguy hiểm.
"Nhất là cậu đấy, Cảnh quản gia, nhìn cậu cứ ngốc ngốc, lừa cậu chẳng cần phải nghĩ nhiều."
Cảnh Nghi bị sốc nặng. Cậu ngốc hồi nào?!
"Tam thiếu gia, tôi biết anh thất tình nên tâm trạng không vui." Cậu mím môi, nhỏ giọng phản kích: "Nhưng anh không được bôi nhọ tấm lòng của đại thiếu gia chứ!"
Lệ Lệ Đình: "Hả? Tôi bôi nhọ lúc nào?"
Cảnh Nghi liếc nhìn chiếc bánh sen trong tay, rồi lỉnh ngay tới bên cạnh Lệ Vấn Chiêu, tỏ vẻ vô cùng trung thành: "Làm sao mà đại thiếu gia lại cho tôi ăn đồ thừa được? Tam thiếu gia đúng là chẳng hiểu chuyện, không giống tôi, tôi lúc nào cũng chỉ biết biết ơn đại thiếu gia thôi."
Lệ Đình: "......"
Anh cảm giác như vừa bị cốc trà cũ đắng nghét đổ thẳng vào cổ họng.
Cảnh Nghi cũng tự thấy mùi trà xanh từ mình bốc lên khiến bản thân phải rùng mình. Xem ra, nghệ thuật pha trà không dành cho tất cả mọi người. Món này khó nhằn quá!
Lệ Đình kinh ngạc trước chiêu mách lẻo cao tay của Cảnh Nghi, nhưng còn bất ngờ hơn với ánh mắt nửa cười nửa không của Lệ Vấn Chiêu quét tới. Ngực anh khẽ thót lên: "Anh cả, không phải em có ý đó!"
"Ừ." Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp: "Hóa ra trong lòng em, anh là kẻ chuyên lừa đảo."
Lệ Đình: "......"
Lệ Vấn Chiêu: "Lúc nhỏ, anh từng cho em ăn đồ thừa bao giờ chưa?"
Lệ Đình: "......"
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
[Tam thiếu gia! K. O ngay tại chỗ!]
[Đụng ai không đụng, lại đi chọc Đại thiếu gia! Giờ bị mắng sấp mặt rồi ha? Hừ hừ hừ, tôi đã bảo mà...]
Cảnh Nghi còn chưa kịp đắc ý xong, đã bị Lệ Vấn Chiêu túm gáy như xách một chú gà con, lôi thẳng ra cửa. Cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cơn gió lạnh buốt đã tạt thẳng vào cổ áo, lạnh đến run rẩy.
"Đại thiếu gia! Lạnh! Lạnh chết mất!" Cảnh Nghi vùng vẫy như cá mắc cạn, giọng run lập cập.
Lệ Vấn Chiêu không nói gì, tháo chiếc áo khoác trên tay mình, quấn vào người cậu: "Mặc vào đi."
Cảnh Nghi không còn tâm trạng giữ ý nữa, cái lạnh như muốn đóng băng cả mũi cậu. Vừa quấn áo vừa lẩm bẩm: "Tam thiếu gia tự dưng phát điên, làm tôi quên cả áo khoác. Cảm ơn Đại thiếu gia."
"Lời mách lẽo của em tôi biết rồi." Giọng Lệ Vấn Chiêu trầm thấp, không rõ vui hay giận. "Giờ xuất phát được chưa?"
Cảnh Nghi vội gật đầu, miệng lí nhí: "Được rồi ạ."
Hôm nay, Thủ Thành trời đột ngột chuyển lạnh, cơn mưa lớn từ hôm qua vẫn chưa dứt. Không khí ẩm ướt, lạnh buốt. Trên xe thì ấm áp như thiên đường, nhưng vừa mở cửa bước xuống, Cảnh Nghi lập tức biến thành "bắp cải thiu". Lạnh đến mức vào thang máy rồi mà người vẫn chưa hoàn hồn.
Cách cậu đổi trạng thái khiến Lệ Vấn Chiêu không khỏi ngạc nhiên: "Trời lạnh thế này, sao không mặc thêm quần áo?"
Cảnh Nghi co ro rụt cổ, run cầm cập: "Tôi... tôi không có áo dày... phù phù"
Nguyên thân của Cảnh quản gia chắc chắn là kiểu người rất mê cái đẹp. Tủ quần áo của cậu ta toàn mấy món nhẹ nhàng, mỏng manh kiểu xuân hè. Không có lấy một cái áo giữ nhiệt hay áo phao nào, khiến cái cơ thể này của cậu bây giờ rét đến phát khóc.
"......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!