Chương 42: Một gia đình là phải đầy đủ

"..."

Bên ngoài trời mưa xối xả, trong phòng khách lại im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Lệ Úc, người vừa bước vào như thể không hề nhận ra bầu không khí ngượng ngập mà chính mình đã gây ra. Anh ngồi một lúc, thấy không ai mở miệng, liền nghi hoặc hỏi:

"Sao im lặng thế? Không nói gì à?"

Dạo gần đây, công ty của Lệ Úc bận rộn như chong chóng, anh chạy đôn chạy đáo tới mức không có thời gian ghé qua miền núi thăm Tạ Uẩn. Vậy mà chiều nay, anh bất ngờ nhận được thông báo từ bảo vệ ở nhà: Lệ Đình dẫn "vợ tương lai" về ra mắt, còn chuẩn bị đi đăng ký kết hôn luôn.

Nhớ lại những lời cà khịa của Cảnh Nghi dạo trước, Lệ Úc linh cảm có chuyện lớn sắp xảy ra. Thế là anh gác hết công việc lại, đội mưa phi về nhà, quyết không bỏ lỡ drama.

Nhưng rồi, ngay khi ngồi xuống, anh nhận ra chẳng ai thèm nói năng gì. Thắc mắc, Lệ Úc lên tiếng: "Mọi người bàn bạc xong hết rồi à?"

Lệ Đình nghiến răng ken két: "Anh hai, anh đừng có phá nữa được không?"

Anh thật sự chỉ muốn kết hôn một cách bình yên thôi mà! Không cần lời chúc phúc cũng được, nhưng tại sao cả nhà cứ nhất quyết phản đối?

Thậm chí, ngay cả anh hai – người luôn bàng quan với mọi loại drama – nay cũng đội mưa về hóng chuyện?

Vì cái gì chứ? Cần chi phải làm khổ bản thân như vậy?

Lệ Đình cảm thấy mình bây giờ chẳng khác nào một chú chim tả tơi, lông lá rụng gần hết, lại bị cả nhà bu quanh nhìn chằm chằm. Một chút riêng tư cũng không có!

May mà còn có Viên Đinh Huyên bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần. Coi như trong xui xẻo vẫn có điểm sáng.

Lệ Úc thì vẫn ngồi đấy, dáng vẻ điềm tĩnh không chút xao động: "Nghe nói em định kết hôn, anh đã phải vội vã quay về đây. Sao tự dưng lại thành ra anh phá đám?"

Lệ Đình: "..."

Anh tưởng em không thấy cái vẻ mặt hóng hớt của anh chắc? Xin lỗi, vợ của em: Viên Đinh Huyên sẽ không bao giờ làm em thất vọng đâu nhé!

Chờ mãi mà không thấy ai bùng nổ, Lệ Úc quay đầu nhìn về phía góc phòng, nơi có cây "loa phát thanh di động".

Anh lên tiếng gọi: "Cảnh Nghi."

Cảnh Nghi bị gọi bất ngờ, ngớ người mất mấy giây. Đầu óc cậu trống rỗng, quên luôn mình định nói gì, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu đáp lại: "Hả?!"

Lệ Úc phóng khoáng phẩy tay: "Cậu cũng coi như người nhà rồi, ngồi xuống đây đi!"

Cảnh Nghi bối rối, thò thụt không dám nhích lại gần: "Nhị thiếu gia, thế này có ổn không ạ?"

Đây rõ là chuyện gia đình mà.

"Có gì không ổn đâu," Lệ Úc hất nhẹ cằm: "Bảo ngồi thì cứ ngồi đi."

Ngồi gần thế này mới nghe được hết mấy drama chứ!

Nghe được cái ẩn ý này, Lệ Đình đen cả mặt: "..."

Lệ Vấn Chiêu ngồi im không nói, ngầm đồng tình một cách vi diệu. Còn Lệ Minh Chức thì miễn cưỡng gì chứ, vui vẻ tấp luôn vào cổ vũ:

"Cảnh quản gia ơi! Qua đây ngồi cạnh tôi này~"

Sofa dài thì dài, nhưng bị đám đàn ông vạm vỡ chiếm dụng thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu chỗ. Cái vị trí Lệ Minh Chức nhường ra, nằm ngay sát bên Lệ Vấn Chiêu.

Ánh mắt của vị đại ca nọ vừa nhướng lên một cái, cả khí thế lập tức thay đổi. Đôi lông mày rậm kéo ánh mắt sâu hun hút dưới vầng trán rủ chút tóc lòa xòa, tất cả như dồn thẳng vào người Cảnh Nghi. Nóng rực.

Cảnh Nghi chỉ thiếu nước chui luôn vào lòng đất: "Thôi... vẫn là không ngồi được đâu"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!