Chương 16: Bom nổ tung bãi mìn

Cảnh Nghi co rúm người, nhanh như mèo trốn ra sau lưng Lệ Minh Chức, thầm mong phép màu xảy ra để Lệ Vấn Chiêu không thấy mình.

"Cảnh quản gia."

Xong rồi.

Cảnh Nghi ngó đầu ra, nặn ra một nụ cười kiểu mèo cưng:

"Đại thiếu gia ('꒳')."

"Bảo cậu đi lấy đồ, vậy mà lại chạy đến tiệc đứng..." Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu hạ xuống khóe miệng dính đầy vụn bánh của cậu ta, lông mày nhíu lại đầy nguy hiểm. "Ăn vụng bánh kem?"

Cảnh Nghi cuống cuồng quệt miệng: "Không phải ăn vụng."

Lệ Vấn Chiêu: "Vậy là ăn công khai?"

Cảnh Nghi lắc đầu như cái trống bỏi, bịa bừa: "Tôi thử độc ấy mà! Tôi lo có kẻ lén đột nhập vào nhà họ Lệ, định đầu độc đại thiếu gia, nên liều mình thử độc, giúp ngài diệt trừ hiểm họa."

Cậu khoa tay múa chân: "Qua màn hy sinh anh dũng của tôi, phát hiện ra bánh kem này không có độc! Đại thiếu gia, ngài có muốn nếm thử không?"

Lệ Vấn Chiêu: "Ha ha."

Tôi mà tin cậu thì tôi đúng là bị bánh đập trúng đầu.

Cảnh Nghi nuốt nước bọt, ánh mắt tò mò cứ đảo qua hạ bộ Lệ Vấn Chiêu như thể bị hút nam châm. Y chang một tên lưu manh chính hiệu.

Lệ Vấn Chiêu nghiến răng: "Cảnh quản gia, cậu đang nhìn cái gì?"

Cảnh Nghi xấu hổ gãi mũi, vội lảng đi: "Đại thiếu gia, ngài... có phải không mặc... hự!"

Lệ Vấn Chiêu đưa tay nhét thẳng một miếng bánh kem vào miệng cậu: "Im miệng."

Cảnh Nghi: "Ư ư..."

Ừ thì ngậm miệng, nhưng bánh ngon thật.

Dù sắc mặt đại thiếu gia trông không dễ coi, nhưng bánh ngài đưa thì đúng là tuyệt phẩm!

Cảnh Nghi nhai nhồm nhoàm như sóc tích trữ thức ăn, mắt vẫn liếc khắp bàn tiệc tìm kiếm "con mồi" tiếp theo.

Có gì ngon lắm à? Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, nhìn quản gia nhà mình đang phồng má ăn ngon lành mà cảm thấy khó chịu.

Thế mà lại dám bỏ mặc anh trong phòng thay đồ suốt nửa tiếng, nếu không nhờ anh gọi người mang đồ khác đến thì giờ chắc anh vẫn đang phải trơ trẽn đứng đấy chờ một kẻ vô trách nhiệm nào đó quay lại!

Bên cạnh, Lệ Minh Chức vô tư phát hiện điểm lạ: "Ơ, anh cả thay đồ rồi à! Nhưng mà bộ này không đẹp bằng bộ lúc nãy đâu."

Lệ Vấn Chiêu nghiến răng nghiến lợi: "Bộ cũ dính rượu rồi, cũng nhờ con chim điên nào đó đá đổ cả ly rượu vào người anh."

Lệ Minh Chức ngơ ngác: "Tiệc nhà mình sao lại có con chim điên!?"

"Chim điên" đang ngấu nghiến bánh kem, khựng lại:

[Hửm? Mình vừa bị vừa chửi xéo hả? (nhai nhai nhai) mà thôi kệ, bánh vẫn ngon, no cái bụng là được. Ô kìa có món chim nướng, nhìn cũng ngon á, đổi vị tí. (chép chép chép)]

Vừa nghĩ, cậu vừa phấn khởi chồm tới bàn chim nướng. Nhưng chưa kịp gắp thì một cánh tay ngang nhiên chìa tới, thản nhiên cướp luôn cả đĩa chim đi mất.

Cảnh Nghi: "...!!!"

Ai đấy hả, cướp đồ ăn giữa ban ngày ban mặt !?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!