Cảnh Nghi ở Lệ gia thả lỏng tận mấy ngày, mà nói thẳng ra là lười biếng hết cỡ.
Được trả lương mà vẫn được nghỉ phép, đã thế mỗi tháng còn nhận đúng mười tờ "Da Bất Lưu" (tức 10 nghìn tệ), đủ để cậu sống sung sướng một thời gian dài.
Thế nên, Cảnh Nghi sau khi hoàn thành những nhiệm vụ nhỏ xíu trong ngày của mình, bèn tận dụng ngay số tiền thưởng để ăn chơi trác táng một phen:
Chẳng hạn như: trà sữa nhất định phải thêm thạch, bánh ngọt phải nóng hổi vừa ra lò, đi đâu tuyệt đối không leo lên xe buýt mà thẳng taxi – dĩ nhiên là phải bật điều hòa.
Với một con đỗ nghèo khỉ lâu năm như cậu, những thứ đó đã được gọi là xa xỉ lắm rồi đấy.
Cậu sống phất sung sướng được vài hôm thì Lệ gia đón nhận một sự kiện trọng đại: tiệc sinh nhật muộn của Nhị thiếu gia Lệ Úc.
Sáng ngày tổ chức tiệc, Cảnh Nghi dậy từ tờ mờ. Mọi công tác chuẩn bị, từ trang trí sảnh tiệc, thiết kế thực đơn, đến phân phát thiệp mời đều đã có người lo từ A đến Z.
Phần việc của cậu chẳng có gì ngoài lượn lờ giám sát một vòng, đúng chất quản lý dự án.
Tám ngàn tệ thật dễ kiếm...
Buổi tối, cả nhà họ Lệ tấp nập người ra kẻ vào.
Thời còn chưa phá sản, Lệ gia từng là danh môn vọng tộc lẫy lừng trong thế giới này. Nếu không tin thì cứ xem lời miêu tả của tác giả:
Lệ Vấn Chiêu năm 18 tuổi đã nắm quyền quản lý tập đoàn Lệ gia. Trong 10 năm ngắn ngủi, anh đưa tập đoàn vươn tới đỉnh cao chưa từng có, tạo dựng cả một đế chế thương mại của riêng mình.
Còn tiểu thuyết bá tổng, vừa mở màn không phải đế chế thì hơi kỳ. Không có chút danh xưng oai phong nào thì đúng là chẳng đủ mặt mũi bước ra đường.
Chính vì lẽ đó, sinh nhật Nhị thiếu gia của nhà họ Lệ bỗng chốc thu hút hầu như toàn bộ giới thượng lưu trong thế giới này.
Những chiếc xe hạng sang dừng kín cả khu vực, khách mời khoác lên mình những bộ lễ phục lấp lánh đến mức đau mắt.
Đám đông ấy trông thì hào nhoáng, nhưng trong mắt Cảnh Nghi, đám NPC này cuối cùng cũng chỉ là một lũ nhân vật pháo hôi được tác giả dựng lên để làm nền cho cái kết bi thảm của Lệ gia mà thôi.
Khi tiệc sắp bắt đầu, cậu cầm theo túi hạt dưa, ung dung tìm một góc khuất ngồi cắn. Miệng nhâm nhi hạt, mắt lặng lẽ quan sát đám người kia, thể nào cũng tìm ra được kẻ nào định phá hoại nhà họ Lệ cho mà xem.
"Cảnh quản gia!"
Giọng nói khiến Cảnh Nghi thoáng ngừng lại. Ngẩng lên thì thấy Lệ Minh Chức đã kéo hẳn một cái ghế, vừa thở vừa ngồi xuống kế bên.
"Anh trốn ở đây à? Làm tôi tìm mãi."
Cảnh Nghi chẳng buồn ngừng tay với hạt dưa: "Tìm tôi làm gì?"
Làm gì nữa? Đương nhiên là tìm chỗ tán gẫu, hóng drama cho đỡ buồn rồi.
Ai bảo ông anh thứ hai kia luôn ra vẻ điềm tĩnh, ấy thế mà cũng không thoát được cảnh tự vả chứ!
"Tiệc tùng chán muốn chết, nói chuyện với anh còn thú vị hơn." Lệ Minh Chức hồn nhiên bốc một nắm hạt dưa, rồi quay lại dò xét: "Mấy hôm nay không thấy mặt mũi đâu, anh lại chạy đi đâu thế?"
Cảnh Nghi thoáng kéo cổ áo, than nóng: "Ở nhà nóng quá, ra ngoài hóng gió tí ấy mà."
.... Lệ Minh Chức im lặng nhìn nhiệt độ 20 độ từ máy lạnh trên đầu: "Hiện tại mà vẫn thấy nóng sao?"
Cảnh Nghi lắc đầu, buông một câu cảm thán: "Không nóng nhưng tiền hết thì tự nhiên gió lạnh ùa vào thôi."
Lệ Minh Chức: "..."
Chưa kịp hỏi thêm, tay Cảnh Nghi vỗ nhẹ vào tay cậu, cằm ra hiệu về phía trước: "Nhìn kìa, tiệc bắt đầu rồi."
Những vị khách mời đã đến đông đủ, phân bố khắp phòng tiệc. Không ít người đang đứng cùng Lệ Úc, vừa chúc mừng vừa trao đổi vài câu lịch sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!