Ba anh em nhà họ Lệ ngồi như hóa đá một hồi.
Cảnh quản gia gãi đầu cái cộp
[Vẫn không nhớ ra được.]
"....." Lúc cần dùng thì não nó dở chứng.
[Nhưng mà, chắc là mình vẫn nhớ được đại khái hướng đi. Chỉ cần thấy người, chắc sẽ nhớ ra mọi chuyện thôi... ha?]
Lệ Vấn Chiêu và Lệ Đình liếc nhau một cái. Từ trong ánh mắt đối phương, cả hai đọc được đúng một ý nghĩ:
Bữa tiệc sinh nhật của Lệ Úc/anh hai, Cảnh quản gia ngồi bàn chính.
Phòng khách lặng ngắt vài giây. Hai vị tổng giám đốc tiếp tục bàn kế hoạch tổ chức sinh nhật.
Lệ Minh Chức, vốn không hứng thú với mấy chuyện này, lôi Cảnh Nghi lên lầu thẳng tiến về phòng mình.
Hai người ngồi rù rì trong phòng đến nửa đêm, Cảnh Nghi mới về lại cái "nồi bánh trôi" của mình.
Cảnh quản gia
- trong tâm thế của một chú chuột công sở
- vội tắm rửa qua loa, sau đó lao mình lên giường. Chiếc nệm mềm mại đỡ lấy cơ thể cậu, bật lên nhẹ nhàng như một đám mây.
Ui~thoải~mái~ghê.
Không thể không công nhận, nệm nhà họ Lệ đúng là cực phẩm "dán lưng sát hông" mà chu đáo tận tình.
Ngon thế này, đỉnh thế này, chẳng biết nệm của tổng giám đốc thì còn đỉnh đến cỡ nào nữa.
Nghĩ tới cảnh nằm ngủ trên chiếc nệm "Tổng giám đốc bản giới hạn"
Cảnh Nghi quyết tâm: Đợi tôi kiếm đủ tiền nghỉ hưu rồi, cũng sắm một cái cực đắt, nằm vắt lưng hưởng thụ 12 tiếng/ngày cho biết thế nào là xa xỉ phẩm!
Vừa tơ tưởng, Cảnh quản gia vừa rơi vào giấc ngủ ngọt ngào...
Sáng hôm sau. Chuông báo thức vang lên cắt đứt giấc mơ.
Vì ước mơ kiếm 20 ngàn tệ, Cảnh Nghi phải lăn lóc dậy sớm để làm trợ lý cho tư bản Lệ Vấn Chiêu.
Lo sợ sẽ muộn giờ, cậu cẩn thận đặt 5 cái chuông báo, còn nhét điện thoại ở tận cái bàn cách giường cả chục bước chân.
Không rõ cái chuông thứ mấy kêu lên, Cảnh quản gia cuối cùng cũng bò dậy, rên hừ hừ bước đi đầy mơ hồ tắt báo thức. Người thì bật mode zombie ngái ngủ, nhưng cũng ra khỏi nhà lăn vào văn phòng.
"Cảnh quản gia."
Thư ký Phàn bê một đống tài liệu nhìn như "núi Everest giấy" đặt xuống bàn:
"Đây là tất cả các hợp đồng quan trọng ba năm qua của công ty tam thiếu gia. Tổng giám đốc bảo cậu phân loại lại."
Việc phân loại này, trong mắt thư ký Phàn, thực sự chẳng khác gì cho trẻ con chơi đồ hàng.
Nhưng, tổng giám đốc vui, nhân viên đành ngậm mồm.
Nhìn chồng tài liệu gần cao bằng mình, Cảnh quản gia ngước mắt: "Thư ký Phàn, chẳng phải là từ ngày tôi đi làm, công việc của anh đỡ vất vả hẳn rồi sao?"
"Không hề." Thư ký Phàn chỉnh gọng kính, thản nhiên đáp: "Mấy thứ này là tổng giám đốc thêm vào vì cậu đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!