Chương 12: Thầu xây dựng phiên bản công sở

Cái cống đang sửa chữa vô tình trở thành "đồng đội đắc lực" của Lệ Minh Chức. Ninh Khương, kẻ vốn đã ăn mặc chỉnh tề như sắp lên thảm đỏ, giờ thì toàn thân lấm lem nước bẩn và bùn đất, chẳng còn chút phong độ nào.

Ninh Khương không ngờ cả đời mình lại có ngày "hẹn hò thân mật" với một cái cống thoát nước. Đầu óc nhanh nhạy chuyên dùng để lừa đảo bỗng chốc đơ như mất mạng.

"Chức Chức, sao lại thế này?" Ninh Khương bò dậy từ đống bùn, vừa ôm mông vừa cà nhắc tiến lại gần, vẻ mặt bàng hoàng:

"Em nói linh tinh gì thế? Là các anh của em lại nói xấu anh, đúng không?"

Mỗi lần Ninh Khương nhúc nhích, mùi "nước cống thượng hạng" từ người hắn lại bốc lên nồng nặc. Tưởng tượng mùi cá trích đóng hộp hết hạn được trộn với nước bún ốc để qua đêm, cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Cảnh Nghi bịt mũi, lùi lại một bước to, động tác rất dứt khoát.

Lệ Minh Chức cũng không chịu nổi, vội vàng che mũi, giọng nghèn nghẹn:

"Không liên quan đến người khác. Tôi tự nghĩ thông rồi, không muốn tiếp tục bị lừa nữa. Chúng ta dừng lại ở đây, sau này đừng đến tìm tôi nữa."

Ninh Khương nóng nảy: "Chức Chức..."

"Đừng có gọi tôi như thế! Chít chít chít chít cái đầu nhà anh ấy! Tôi không phải chuột, đừng có làm phiền tôi nữa! Tôi nhịn anh lâu rồi đấy!" Lệ Minh Chức nổi khùng, hét lên như muốn nổ tung.

Ninh Khương há hốc mồm, bị mắng đến đờ người ra.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi. Một vài cảnh sát mặc đồng phục bước vào cổng nhà họ Lệ.

Lệ Vấn Chiêu cũng vừa mở cửa xe bước xuống, trao đổi vài câu với họ. Không lâu sau, Ninh Khương được "vinh dự" nhận một đôi vòng tay mới toanh sáng loáng.

"Ninh Khương, anh bị tình nghi lừa đảo tình cảm trong nhiều vụ. Các nạn nhân đã cùng nhau khởi kiện. Chúng tôi đã tìm anh rất lâu." Một cảnh sát đeo còng tay cho hắn, ngửi thấy mùi thối, nhíu mày hỏi:

"Anh... vừa chui ra từ cống thoát nước à?"

"Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn báo án! Tôi muốn tố cáo!" Ninh Khương tức tối chỉ vào Lệ Minh Chức, hét lớn:

"Cậu ta cố ý làm tôi bị thương! Chính cậu ta đã đá tôi xuống cống! Nghe thấy không? Tôi muốn kiện hắn, bắt cậu ta bồi thường!"

Lệ Minh Chức lạnh lùng nhìn Ninh Khương bị áp giải lên xe cảnh sát. Cảnh sát chẳng buồn quan tâm đến cáo buộc của hắn. Họ bắt tay Lệ Vấn Chiêu xong, lập tức đưa Ninh Khương đi.

Chiếc xe cảnh sát mất hút nơi cuối phố.

Lệ Minh Chức đứng ngẩn người nhìn theo, tựa như tiếc nuối vì "tình đầu chân thành" đã chấm dứt hoàn toàn.

Lệ Vấn Chiêu đưa tay xoa đầu em trai, dịu dàng an ủi: "Mọi chuyện qua rồi, về nhà thôi."

Lệ Minh Chức lau mắt, giọng đầy tự trách: "Anh ơi, em có phải ngốc lắm không?"

Lệ Vấn Chiêu im lặng.

Lệ Minh Chức lẩm bẩm: "Bạn bè em quen toàn đồ không ra gì, chỉ toàn rước sói vào nhà. Em đúng là quá ngu, chẳng biết nhìn người."

Lệ Vấn Chiêu còn chưa kịp đáp thì Cảnh quản gia đã kịp "phụ họa" trong lòng:

[Ngốc đâu mà ngốc, nói về "rước sói", anh cả của cậu mới đỉnh ấy. Một phát kéo cả đám tội phạm về làm việc luôn.]

[Hay thế này đi, đừng thanh lý hợp đồng gì hết. Đóng gói toàn bộ, mở show tuyển chọn Prison Idol 101. Đảm bảo hot!]

[Trình diễn tội danh, khán giả vote, ai nhiều điểm thì... vào tù!]

[Giải trí thế này có khi còn được ghi nhận là sáng tạo nhất ngành.]

[Dù sao, cả cái giới showbiz này cũng đâu tìm được nhà nào "phong phú" như nhà họ Lệ đâu...]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!