*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bồn hoa lớn ở góc sân lại "nuốt" thêm một người.
Cảnh Nghi chớp mắt mấy cái, lặng lẽ xê ngang một bước lớn sang bên cạnh – lần này chắc chắn không phải lỗi của cậu.
Cái bồn hoa đó lừa được hai người ngã sõng soài, Văn Túc An lao thẳng vào rồi nằm úp mặt ở đó rất lâu mà không nhúc nhích nổi. Cảnh Nghi nhìn độ dài quãng lao tới và độ mạnh cú đâm mà thầm nghĩ, Ừm... cú này chắc là đau lắm.
Tư thế quen thuộc, địa điểm quen thuộc, tiếng kêu đau cũng... quá quen thuộc.
Mãi đến khi lóp ngóp bò ra khỏi luống hoa, Văn Túc An xoay mặt sang, sướt mướt khóc ròng nói với Lệ Minh Chức:
"Minh Chức, mặt tôi hỏng rồi, hu hu hu!"
Từ đuôi mắt kéo dài xuống má, một vết xước mảnh đỏ hồng nổi bật lên trên làn da, không chảy máu nhưng phối với cái bộ mặt lấm lem tro bụi thì thật sự vừa thê thảm vừa... buồn cười.
Nếu là ngày trước, hễ Văn Túc An xảy ra chuyện, Lệ Minh Chức sẽ vội vã lao tới an ủi đủ kiểu, giúp đỡ tận tình. Nhưng hôm nay, Văn Túc An chờ trái rồi lại chờ phải, chẳng thấy sự quan tâm nào ló dạng.
"Cảnh quản gia," Lệ Minh Chức lạnh nhạt nói, "Làm phiền gọi xe cho Văn Túc An. Tôi không khỏe, không tiện tiễn khách."
Nói xong, cậu xoay người thản nhiên đi thẳng vào biệt thự, bỏ lại Văn Túc An đang chới với chìa tay ra như mấy ông thần drama trong phim cổ trang.
"Khoan đã... Minh Chức! Minh Chức!"
Cảnh Nghi lười phối hợp, âm thầm bĩu môi: Cái thứ tình anh em bằng nhựa này, diễn cho ai coi vậy chứ? Diễn kém quá đi.
Anh chẳng buồn kéo dài vở kịch, rút điện thoại ra gọi ngay một chiếc taxi, rồi nhét thẳng Văn Túc An lên xe, dứt khoát giải quyết xong phiền phức.
Nhưng vừa lúc anh định quay người đi, cửa kính xe bất ngờ hạ xuống. Văn Túc An ngồi bên trong nhìn chằm chằm vào anh, nghiến răng nói:
"Chắc chắn là anh đúng không?"
Cảnh Nghi: "???"
"Chắc chắn anh đã nói cái gì đó với Minh Chức. Nếu không cậu ấy đã không đối xử với tôi thế này. Đừng chối. Trước khi anh xuất hiện, chúng tôi vẫn rất tốt, chính anh là người khiến cậu ấy thay đổi. Mấy chuyện hôm nay không thoát khỏi liên quan đến anh."
Rồi hắn nheo mắt, khinh khỉnh: "Cảnh quản gia đúng không? Tôi nhớ mặt anh rồi."
Cảnh Nghi nở nụ cười nhạt: "Sai rồi nha."
Văn Túc An nhướng mày: "Gì cơ?"
"Thấy bồn hoa ở đằng kia không?" Cảnh Nghi khẽ hất cằm ra phía sau.
Cổ họng Văn Túc An bỗng đắng nghét, vết thương trên mặt lại bắt đầu âm ỉ đau: "Anh mẹ nó đang giỡn với tôi đúng không...?"
"Bồn hoa đó sát khí lắm," Cảnh Nghi tủm tỉm đáp. "Làm quá nhiều việc ác thì thế nào cũng bị nó chơi cho một vố. Nói thật, có khi giờ ở đấy còn in hằn hình người đấy."
Văn Túc An "....." nuốt khan, không kìm được mà liếc về phía luống hoa....... Quả nhiên là có hai cái hố hình người thật.
Cảnh Nghi phất tay, dùng chút lịch sự ít ỏi còn lại, nói: "Đi nhanh đi, lần sau đừng quay lại đây nữa. Không thì bồn hoa lại cho cậu một bài học đấy."
Chiếc taxi từ từ khuất bóng.
Đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, Cảnh Nghi lôi điện thoại ra, mò vào Weibo, tìm tới một tài khoản chuyên bóc phốt showbiz và gửi thẳng một lô "hàng nóng" về Văn Túc An. Bao gồm thời gian, địa điểm, sự kiện lẫn bằng chứng chi tiết đầy đủ, xem xong không tin không được.
Cảnh Nghi thở phào: "Mình chỉ làm được nhiêu đây thôi. Phần còn lại giao cho nghiệp xử."
•
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!